9
Tôi luôn cảm thấy chuyện Thịnh Từ và Trình Tư Nhược đến với nhau chỉ là sớm muộn.
Vì rõ ràng, Trình Tư Nhược bắt đầu sốt ruột rồi.
Trong buổi học chung, tôi đã giữ chỗ cho Thịnh Từ ở hàng cuối cùng.
Trình Tư Nhược đến muộn, liếc quanh lớp rồi đi thẳng đến chỗ chúng tôi: “Tôi có thể ngồi đây không?”
Rõ ràng phía trước còn rất nhiều chỗ trống, ấy cứ nhất quyết chọn chỗ cạnh Thịnh Từ.
Ý đồ quá rõ ràng!
Nhưng Thịnh Từ lại không hề có phản ứng như mong đợi, chỉ chăm vào điện thoại.
Tôi còn sốt ruột thay cho cậu ấy, bèn nhéo tay cậu ấy:
“Làm gì thế? Cơ hội tới rồi mà!”
Thế , mặt Thịnh Từ đen lại, chẳng nhúc nhích.
Hay là cậu ấy đang căng thẳng quá không biết phải gì?
Đúng lúc đó, tôi nhận cuộc gọi từ điểm giao hàng.
Tôi vội : “Tôi có việc, hôm nay không ngồi với cậu nữa.”
Nói xong, tôi cầm túi chạy vội ra ngoài.
“Lương San San—” Thịnh Từ gọi với theo.
Tôi giơ tay dấu “OK”, nháy mắt: “Cố lên nhé!”
Trên đường đi lấy hàng, tôi vừa đi vừa lướt điện thoại.
Nhưng mãi vẫn chưa thấy tin nhắn chuyển khoản.
Tôi đợi một lúc, cuối cùng nhắn tin cho cậu ấy:
“Ông chủ, mọi chuyện ổn không?”
Thịnh Từ: 【?】
San San: 【Ông chủ, cậu có thấy mình quên gì không? (hình meme mặt ngây thơ).】
Thịnh Từ: 【Quên gì?】
San San: 【Cậu thử nghĩ lại xem. (hình meme nhẹ).】
Ngay lập tức, tôi nhận một đoạn tin nhắn thoại:
“Lương San San, cậu chạy đi đâu rồi? Lập tức quay về đây cho tôi!”
Nghe giọng điệu này, chắc hình không suôn sẻ.
Tôi đã quá rõ.
Thịnh Từ chỉ biết dữ dằn với tôi, còn đứng trước nữ thần của mình thì mềm nhũn ra.
Để tránh bị kéo vào vòng chiến, tôi quyết định tắt điện thoại và không trả lời.
Hôm nay tôi đến kỳ, bụng đau âm ỉ, nên sau khi lấy hàng xong, tôi về căn hộ nghỉ ngơi.
Khi đang mơ màng ngủ thì nhận điện thoại từ Lâm Tự Nam:
“San San, đã đậu thạc sĩ Đại học Bắc Kinh rồi.”
“Học trưởng, giỏi quá! Chúc mừng !”
“San San, chẳng phải em cũng muốn thi vào Đại học Bắc Kinh sao? Anh đã sắp xếp xong tài liệu ôn thi, định đưa cho em.”
“Học trưởng, hôm nay em không ở trường, để hôm khác em qua lấy nhé.”
“Em ở đâu? Tài liệu nhiều lắm, một mình em khó mang, để mang qua cho em.”
Tôi đành cảm ơn, rồi gửi địa chỉ cho ấy.
Lâm Tự Nam đến rất nhanh.
Khi thấy đôi dép nam ở cửa, do dự vài giây vẫn xỏ vào.
Tôi vội chào đón, rót nước mời ấy, vì biết tài liệu ấy mang đến rất quý giá.
Anh ấy liếc quanh căn hộ, chần chừ hỏi: “Đây là nơi em và Thịnh Từ ở chung sao?”
Tôi mơ hồ gật đầu, không muốn dối ấy, cũng phải giữ đúng đạo đức nghề nghiệp vì đã nhận tiền của Thịnh Từ.
Khi ấy cầm ly nước, ngón tay vô chạm vào tay tôi.
Tôi phản xạ rụt tay lại, nước đổ lên áo ấy.
Nhớ ra Thịnh Từ để một bộ đồ mặc ở nhà trong tủ, tôi lấy cho thay, rồi bỏ áo vào máy sấy
Sau khi thay đồ, ấy bất ngờ hỏi: “San San, cậu ta đối xử với em tốt không?”
Tôi gật đầu: “Tốt lắm. Hay tặng em quà, rất tôn trọng em. Anh ấy là người rất dịu dàng và chu đáo.”
Ánh mắt ấy thoáng buồn, cúi xuống:
“Vậy thì tốt, San San xứng đáng nhận những điều tốt đẹp nhất.”
Đang trò chuyện, chuông cửa bỗng vang lên, kèm theo tiếng đập cửa dồn dập.
Giọng Thịnh Từ đầy bực bội: “Lương San San, cậu có trong đó không? Mở cửa ngay!”
10
Lâm Tự Nam tôi đầy nghi hoặc: “Đây là người mà em bảo dịu dàng, tôn trọng em sao?”
Tôi gượng: “Ừm, thỉnh thoảng hơi nóng tính một chút, không sao, dỗ là .”
Tôi mở cửa, chưa kịp chào, Thịnh Từ đã chộp lấy cằm tôi, kéo tôi vào lòng.
“Thịnh Từ, gì ?” Tôi hét lên.
Gương mặt cậu ấy đầy lửa giận, cơ thể to lớn ép tôi vào tủ giày: “Làm gì à? Hôm nay tôi muốn ‘xử’ cậu ngay tại đây!”
Nói rồi, ấy cúi xuống, đặt một nụ hôn mạnh bạo lên môi tôi.
Cơ bắp rắn chắc ép sát vào người tôi, khiến tôi không thể cử .
Những nụ hôn thô bạo từ môi, cằm, cổ liên tục phủ xuống.
Đôi tay lớn của cậu ấy mạnh mẽ kéo áo tôi lên, siết chặt eo tôi.
Tôi hoảng loạn đá chân, giãy giụa, trước sức mạnh áp đảo của cậu ấy, tôi chỉ giống như một con gà con yếu ớt.
Đúng lúc đó, Lâm Tự Nam cảm thấy có gì không ổn, xông vào, tung một cú thẳng vào mặt Thịnh Từ, hất cậu ấy ngã xuống đất.
Thịnh Từ bị cú cho sững sờ, cơn giận vừa nãy đã lu mờ lý trí, giờ mới dần tỉnh lại.
Cậu ấy quay sang Lân Tự Nam, ánh mắt dán chặt vào bộ đồ ngủ và đôi dép ấy đang đi.
Bỗng nhiên, cậu ấy , nụ đầy ác ý, như thể cả con người vừa sụp đổ:
“Tôi sao cậu không nghe máy, còn vội vàng đẩy tôi cho người khác! Hóa ra là ở trong căn hộ tôi mua, gian díu với đàn ông khác! Lương San San, tôi thật sự coi thường cậu. Vừa duy trì quan hệ với một người, vừa thả thính một người khác. Cậu đúng là giỏi thật đấy!”
Tôi vội lau máu trên môi, máu dính cả vào mu bàn tay, hét lên: “Thịnh Từ! Cậu điên à! Học trưởng chỉ mang tài liệu cho tôi, cậu đừng năng khó nghe như !”
Thịnh Từ từ từ chống tay ngồi dậy, giọng đầy châm chọc:
“Tôi khó nghe? Tôi chưa chửi cậu và ta là gian phu dâm phụ đã là có giáo dục rồi. Nói xem, cậu và ta đã lên giường chưa? Bao nhiêu lần rồi? Có phải trên chiếc giường tôi cẩn thận chọn cho cậu không?”
Lâm Tự Nam lập tức : “Thịnh Từ, cậu gì ? Tôi với San San không có gì cả.”
Tôi đã cố gắng rèn luyện tâm lý để mạnh mẽ hơn, giờ đây khuôn mặt méo mó vì giận dữ của Thịnh Từ, tôi cảm thấy sỉ nhục tột cùng.
Tôi bỗng nhận ra, số tiền tôi nhận từ cậu ta thật sự chẳng đáng là bao so với sự tự tôn mà cậu ta đã giẫm nát dưới chân.
Nếu tôi không gục ngã vì những lời chửi rủa này, chắc chắn là nhờ tôi có một tinh thần thép.
Kết thúc buổi tối hôm đó, Thịnh Từ mệt mỏi :
“Lương San San, giải hợp đồng đi. Tôi không chơi nữa, cũng không đủ sức để chơi tiếp.”
Cậu ấy không nhắc gì đến chuyện căn hộ, tôi đã để lại chìa khóa trước khi rời đi, mang theo hành lý ít ỏi trở về ký túc xá.
Hôm sau, Thịnh Từ công khai mối quan hệ với Trình Tư Nhược.
Cậu ấy tặng ấy một bộ trang sức cổ điển đắt giá, bùng nổ diễn đàn trường.
Cùng lúc đó, tôi trở thành mục tiêu chỉ trích hàng đầu:
“Gà rừng thì mãi là gà rừng. Dù cố gắng cũng không thành phượng hoàng.”
“Lương San San, lần này thì trắng tay thật rồi. Chỉ còn lại sự bẽ bàng.”
11
Tôi không nhận lời tỏ của Lâm Tự Nam.
Dù ấy đã nhiều lần hứa hẹn, những lời chê bai vì sự khác biệt về thân phận, tôi không muốn nếm trải thêm lần nào nữa.
Không lâu sau, giáo sư ở Đại học Bắc Kinh mời ấy tham gia dự án sớm, ấy ít khi quay lại trường.
Còn tôi bắt đầu cuộc chiến ôn thi cao học của mình.
Mỗi ngày, tôi thức dậy lúc 6 giờ sáng, trở về ký túc xá lúc 10 giờ rưỡi tối, cuộc sống còn áp lực hơn cả kỳ thi đại học.
Nhưng may mắn, tôi không còn phải lo lắng về chuyện ăn uống, nhờ sự hào phóng trước đó của Thịnh Từ.
Thỉnh thoảng, khi vội vã đi ngang qua sân trường, tôi thấy Thịnh Từ và Trình Tư Nhược.
Cậu ấy đã đổi sang lái một chiếc Maserati màu hồng sành điệu.
Có lúc, Trình Tư Nhược lái xe, còn cậu ấy ngồi ghế phụ, chăm lướt điện thoại.
Cô ấy mặc toàn đồ hiệu, đeo kính râm, trông còn sang chảnh hơn cả minh tinh.
Mọi người đều khen họ đẹp đôi.
Để tránh xao nhãng, tôi đổi sang dùng một chiếc điện thoại cũ chỉ để gọi và nhắn tin, đổi luôn số điện thoại, chỉ cho cùng phòng A Hoan biết.
Các thông báo của lớp học, A Hoan sẽ nhắn tin cho tôi.
Tôi cắt đứt hoàn toàn mọi thứ có thể mình phân tâm, chỉ đi học và ôn bài như một người khổ hạnh đuổi theo giấc mơ.
Có lần, khi tôi vừa học từ vựng xong trên ban công tòa nhà dạy học số hai và quay lại, tôi bắt gặp ánh mắt của Thịnh Từ.
Các lớp chuyên ngành của cậu ấy thường ở tòa nhà số một, tôi không hiểu tại sao cậu ấy lại ở đây.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cậu ấy vội vàng đi chỗ khác.
Một lúc sau, Trình Tư Nhược bước ra từ nhà vệ sinh, liếc tôi đầy đắc ý, rồi khoác tay cậu ấy rời đi.
Tôi không muốn nghĩ ngợi thêm, quay lại lớp học, tiếp tục giải đề.
Mấy ngày sau, tối tôi về ký túc, A Hoan có vẻ muốn gì đó lại thôi.
Tôi hỏi: “Có chuyện gì à?”
Cô ấy đưa điện thoại cho tôi:
“Trình Tư Nhược vừa đăng một bài, sau khi chia tay, cậu vẫn nhắn tin quấy rầy Thịnh Từ, còn mắng cậu không biết xấu hổ.”
A Hoan thận trọng sắc mặt tôi, tiếp:
“Không biết tại sao, dạo này có người đào lại chuyện trước đây cậu theo đuổi Thịnh Từ, trên mạng bắt đầu có nhiều người hùa theo, chửi cậu rất thậm tệ.”
Tôi liếc qua bài đăng và ảnh chụp màn hình của Trình Tư Nhược.
Trong đó, “tôi” rất nhiều câu từ tục tĩu, thiếu đạo đức, cố ý khiêu khích Thịnh Từ.
Tôi bật :
“Ảnh giả đấy. Điện thoại tớ đang dùng là loại cục gạch, không cài WeChat.”
A Hoan thở phào nhẹ nhõm:
“Trước đây cậu theo đuổi Thịnh Từ dữ dội như thế, tớ còn sợ cậu không vượt qua nữa.”
Tôi chỉ mỉm .
Thật ra, bạo lực mạng cũng không quá đáng sợ.
Đổi sang điện thoại cục gạch là có thể yên ổn đôi tai rồi.
Sáng hôm sau, trên đường đến tòa nhà dạy học số hai, Thịnh Từ chặn tôi lại.
Trông cậu ấy có vẻ gầy hơn, cằm lởm chởm vài sợi râu, cả người uể oải, như đã thức trắng cả đêm.
Giọng cậu ấy mang chút lo lắng:
Bạn thấy sao?