Nhưng học thạc sĩ nghĩa là tôi sẽ không có thời gian thêm để kiếm tiền.
Thế nên, vì tiền, tôi nhận công việc này của Thịnh Từ.
Tôi đã nghĩ mình đủ mạnh mẽ để không gì có thể tổn thương mình.
Những lời châm chọc, những ánh mắt dè bỉu, tôi không hề để tâm.
Nhưng tôi đã đánh giá quá cao bản thân.
Ánh mắt khinh thường của Thịnh Từ hôm nay khiến tôi sụp đổ hoàn toàn.
Tôi cũng muốn sống một cách có tôn nghiêm.
Nhưng tiếc rằng, thực tế không cho phép.
“Lương San San, đừng mơ mộng nữa!”
Mày có tư cách để mơ mộng sao?
Tôi lau khô nước mắt, nhận tiền chuyển khoản của Thịnh Từ.
Gửi lại tin nhắn: “[Cảm ơn ông chủ.JPG]”
7
Sáng hôm sau, tôi tươi xuất hiện trước ký túc xá nam.
Thịnh Từ tôi đầy bất ngờ.
Cậu ấy lầm bầm: “Tôi còn tưởng cậu sẽ không tìm tôi nữa cơ.”
“Không tìm cậu thì tìm ai chứ?” Tôi toe toét.
Ánh mắt cậu ấy thoáng sáng lên, tôi chưa kịp vui thì cậu ấy đã hừ một tiếng, lạnh lùng bỏ đi.
Tôi không giận, chỉ theo sau.
Tối đó, cậu ấy bảo tôi đi cùng đến lớp học tự chọn. Tôi không có tiết, cũng chẳng ngại đi.
Dĩ nhiên, Trình Tư Nhược cũng ở đó.
Tôi khẽ hỏi cậu ấy:
“Cậu với ấy không chỉ học cùng môn chính mà còn học chung cả môn tự chọn sao?”
Cậu ấy quay đầu khó chịu:
“Không phải tôi từng muốn theo đuổi ấy sao? Tôi chọn lớp theo ấy mà.”
“Tình cảm sâu đậm thật.” Tôi giơ ngón cái.
Tôi nhanh chóng chìm vào việc ôn bài, quên cả việc mình đang ở đâu.
Đến khi học xong, vươn vai, tôi phát hiện Thịnh Từ đang tôi đầy oán trách.
Quay lại , Trình Tư Nhược cũng đang hướng ánh mắt về phía tôi.
Tôi giật mình nhớ ra nhiệm vụ của mình, vội bật chế độ “chó liếm”.
Tôi lấy từ túi ra một quả quýt, lột sạch sẽ từng múi, đưa cho cậu ấy.
Cậu ấy ăn thử một miếng rồi nhăn mặt:
“Sao chua thế? Cậu mua ở đâu ?”
“Đồ giảm giá ở chợ đêm, cậu tạm ăn đi.” Tôi vẫn giữ nụ dịu dàng.
Không hiểu sao, Thịnh Từ tôi, mắt thoáng ngẩn ngơ.
“Ơ, chua quá cậu ngốc luôn rồi à?” Tôi chọc.
Cậu ấy cúi đầu, lấy từ túi ra một chiếc vòng tay, ném lên bàn: “Cho cậu đấy.”
“Vì sao tặng tôi quà?” Tôi ngạc nhiên.
“Hôm qua tôi sai, coi như bồi thường.”
“Cậu đã chuyển tiền cho tôi rồi mà. Vòng tay thì thôi, tôi không thích mấy thứ phù phiếm này.”
Nghĩ một chút, tôi thêm:
“Cậu còn thấy áy náy thì chuyển khoản tiếp đi.”
Tôi đặt chiếc vòng trở lại tay cậu ấy.
Mặt Thịnh Từ đơ ra, rồi tức giận nhét lại vào túi:
“Đúng là đàn gảy tai trâu, chẳng biết thưởng thức gì cả.”
Tôi không nao núng. Tôi bây giờ bất khả xâm phạm, những lời móc mỉa nhỏ nhoi này không tổn thương tôi.
Lúc ra nhà vệ sinh giữa tiết, tôi cờ gặp Trình Tư Nhược.
Hôm nay ấy mặc chiếc váy nhung đen, gương mặt nhỏ nhắn, thân hình quyến rũ.
Đúng là hoa khôi, đến tôi còn phải ngẩn người.
Cô ấy lạnh lùng liếc tôi, khiến tôi vô thức cúi đầu.
Tôi là công cụ Thịnh Từ để ấy ghen, gặp “chính chủ”, tôi ngượng là phải.
Rửa tay xong, tôi định rời đi thì ấy gọi lại:
“Cậu là Lương San San đúng không?”
Giọng ấy dịu dàng, nhẹ nhàng đến mức tôi thấy mình thật thô kệch.
“Cậu gọi tôi có chuyện gì không?”
Cô ấy bước đến, nở nụ nhạt:
“Tôi không biết tại sao cậu cứ bám lấy Thịnh Từ. Nghe cậu vì tiền, đúng không?”
Tôi im lặng, trong lòng gào thét: Đúng thế, vì ông chủ trả hậu hĩnh!
Trình Tư Nhược thoáng khinh thường, giọng vẫn nhẹ nhàng:
“Giờ trên mạng toàn lời chế nhạo cậu. Tôi khuyên cậu một câu, chỗ không thuộc về mình thì đừng nghĩ đến. Với ánh mắt của Thịnh Từ, ấy sẽ chẳng bao giờ để ý đến loại con nghèo túng như cậu.”
Tôi mỉm :
“Ý cậu là, cậu mới là lựa chọn phù hợp với ấy? Nếu giờ ấy theo đuổi cậu, cậu sẽ đồng ý chứ?”
Cô ấy khựng lại, vẫn giữ giọng tự tin:
“Chỉ cần tôi muốn, ấy sẽ quay về với tôi ngay. Anh ấy chẳng bao giờ để mắt đến cậu đâu.”
Chính xác! Trong lòng tôi muốn vỗ tay thật lớn: “Chính là cảm giác này!”
8
Tôi chạy như điên trở về lớp học, suýt chút nữa đâm sầm vào Thịnh Từ.
Cậu ấy đỡ lấy tôi, bật : “Phía sau cậu có ma đuổi à?”
Tôi cố kiềm chế sự phấn khích, mắt sáng rỡ:
“Ông chủ! Có tiến triển!”
Cậu ấy nhíu mày, vẻ nghi hoặc: “Tiến triển gì cơ?”
Tôi giơ điện thoại ra, tinh quái: “Thông tin này hơi đắt đỏ.”
Thịnh Từ khẩy, rồi ngay sau đó tôi nhận thông báo chuyển khoản 50.000 tệ.
Tôi vội vàng nhấn nhận tiền, rồi ghé sát vào cậu ấy, hạ giọng thì thầm:
“Vừa nãy tôi gặp Trình Tư Nhược trong nhà vệ sinh. Cô ấy tỏ thái độ rất thù địch với tôi, chắc chắn là ghen rồi! Điều đó chứng tỏ ấy thích cậu. Tôi còn hỏi thẳng nếu cậu tỏ lúc này, ấy có đồng ý không. Cô ấy đỏ mặt luôn! Ông chủ, tôi thấy thời cơ chín muồi rồi, cậu có thể tỏ lần nữa, lần này chắc chắn thành công!”
Thịnh Từ bất ngờ quay đầu.
Môi tôi không cẩn thận lướt qua má cậu ấy.
Nhớ lại lần trước bị mắng vì mặc áo cậu ấy, tôi vội bật lùi ra sau, vung tay giải thích:
“Do cậu bất ngờ quay đầu thôi! Tôi không cố ý hôn cậu đâu, đừng giận mà.”
Nhưng cậu ấy rõ ràng vẫn giận.
Cậu ấy chằm chằm tôi, giọng gay gắt:
“Tôi vừa bỏ ra 50.000 tệ để mua cái tin tầm thường này của cậu à?”
“Tin này không quan trọng sao? Ông chủ, cậu tôi không phải để mấy việc này sao? Bây giờ sắp đạt mục tiêu rồi, cậu nên vui mới đúng chứ!”
Tôi mà còn cảm thấy kích thay cho cậu ta.
Còn có ai tận tâm nghĩ cho ông chủ như tôi không?
“Lương San San, cậu có phải không muốn nữa không?” Cậu ấy nheo mắt hỏi, giọng đầy nguy hiểm.
“Ờ… Thực ra, tôi cũng gần đủ tiền tiết kiệm rồi. Cậu mà ở bên hoa khôi, chắc cũng tiết kiệm một khoản lớn chứ nhỉ?”
“Lương San San, chúng ta ký hợp đồng nửa năm. Giờ mới chưa đầy hai tháng. Phí bồi thường vi phạm hợp đồng là một triệu, cậu trả nổi không?” Ánh mắt cậu ấy sắc bén, đầy đe dọa.
“Tôi chỉ đang thương lượng giải hợp đồng thôi mà. Cậu không đồng ý thì tộ tiếp tục , dù sao cũng là tiền của cậu.”
Cậu ấy dựa người ra sau, nhạt:
“Cậu không cần lo, thứ tôi thiếu nhất không phải là tiền.”
Được thôi, có tiền thì muốn gì chẳng . Ai lại chê tiền nhiều bao giờ.
“Lương San San.” Cậu ấy đột ngột cúi người sát lại gần.
“Gì nữa đây?”
“Tôi không muốn ăn sáng ở căn tin nữa, từ giờ cậu tự tay cho tôi.”
“Chuyện này tính thêm phí.” Tôi cúi đầu bài, không thèm ngẩng lên.
Ngay lập tức, điện thoại báo có 100.000 tệ chuyển khoản.
“Ông chủ, cái này không khả thi đâu. Ký túc không cho nấu ăn. Tôi không muốn bị đuổi học vì cậu đâu.”
Thịnh Từ khẽ:
“Muốn có căn hộ à? Sao không thẳng ra? Cậu nghĩ tôi không lo sao?”
Không phải… Tôi đâu có muốn căn hộ chứ?
Cuối tuần đó, tôi chính thức trở thành chủ một căn hộ nhỏ.
Dù chỉ là căn ba phòng, ở Bắc Kinh thì nó vẫn là giấc mơ không tưởng của tôi.
“Ông chủ, thật ra cậu hơi thừa thãi rồi. Tôi mua đồ ăn sáng cho , là tự thì ai biết đâu.”
Cậu ấy chỉ vào bụng mình: “Nhưng dạ dày tôi biết.”
Được thôi, cậu có tiền, cậu quyền kiêu ngạo.
Ông chủ đã cung cấp môi trường việc tốt hơn, tôi cũng phải thể hiện giá trị bản thân chứ.
Vậy là mỗi tối, sau khi học bài xong, tôi bắt đầu nấu ăn và tạo dáng chụp ảnh.
Tôi đã hiểu thế nào là “ màu” rồi.
Áo hai dây sexy + son đỏ + chu môi, thêm chút filter xịn xò.
Kèm theo thích: “Bữa sáng thương dành cho A Từ, không biết ấy có thích không nhỉ?”
Sáng hôm sau, tôi lại chạy đến ký túc xá nam để mang bữa sáng cho Thịnh Từ.
Có lẽ do đồ tôi cũng không tệ, Thịnh Từ không còn ném đồ ăn của tôi cho người khác nữa.
Mỗi lần đều vui vẻ nhận lấy, gương mặt thoải mái, ánh mắt nhẹ nhàng hơn.
Phong thái trên diễn đàn trường cũng dần thay đổi:
“Tự dưng cảm giác bị Lương San San ‘úp sọt’ rồi ấy. Cô ấy gì mà quá ?”
“Nghĩ lại thì ấy cũng giỏi thật. Dám liều mạng trong hai tháng, bây giờ đã ở trong căn hộ cao cấp tại Bắc Kinh. Xin lỗi, tôi hơi ghen tị…”
“Dạo này thấy Thịnh Từ đối xử với Lương San San tốt hơn nhiều. Hai người sắp công khai rồi đúng không?”
“Hay là nhờ mà thay đổi? Tôi thấy Lương San San không thua gì Trình Tư Nhược đâu, thậm chí còn có chút duyên dáng riêng.”
Căn hộ mà Thịnh Từ tặng tôi là loại hoàn thiện cao cấp, nội thất đầy đủ.
Ngay cửa ra vào có hai đôi dép hình đầu thỏ, một đôi màu xám cho nam, một đôi màu hồng cho nữ.
Tôi không biết ai chọn, cũng đáng ra phết.
Thỉnh thoảng, Thịnh Từ sẽ qua ăn cơm.
Tôi bận rộn trong bếp, còn cậu ấy thì chống cằm ngồi ở quầy bar, tôi với vẻ mặt thoáng nét dịu dàng.
Tôi lắc đầu, chắc mình nhầm.
Tên đại ma vương suốt ngày hành hạ tôi, sao có thể dịu dàng như ?
Tôi bưng đồ ăn ra bàn, mặc chiếc áo hoodie cũ cùng quần bò đã dùng nhiều năm.
Bỗng Thịnh Từ hỏi:
“Lương San San, cái váy hai dây cậu chụp ảnh đâu rồi? Sao chưa thấy cậu mặc lần nào?”
“Chỉ để chụp ảnh thôi. Không chụp thì mặc gì?”
“Vóc dáng kém thế mà còn không biết chăm chút, đúng là con luộm thuộm nhất tôi từng thấy.”
Tôi ngẩng cao ngực, không hài lòng:
“Cậu ai dáng kém? Cậu bị mù à?”
Thịnh Từ liếc xuống ngực tôi một giây, mặt thoáng đỏ rồi quay đi: “Dáng tốt thì cho người ta đi, đồ keo kiệt.”
Tôi giận, ăn xong liền cầm áo khoác và điện thoại của cậu, ra hiệu tiễn khách.
Cậu ấy như không, cố cãi:
“Không phải chứ, Lương San San. Căn hộ này ba phòng mà, tôi ở một phòng không à? Tôi hứa không bén mảng đến phòng cậu.”
“Không . Tôi hay mộng du, nhỡ vào nhầm phòng cậu thì sao?”
“Vậy thì tôi chịu thiệt chút cũng không sao. Đàn ông con trai, sợ gì chứ?” Cậu ấy với vẻ phóng khoáng.
Tôi không thèm để ý, đẩy cậu ấy ra cửa.
Thịnh Từ nghiến răng, gằn:
“Lương San San, chắc chỉ có cậu mới dám đối xử với người cung cấp cơm áo gạo tiền như !”
Bạn thấy sao?