May mà tôi đã dặn nhân viên giữ chặt cửa, không cho vào.
Mãi đến một tuần sau, cuối cùng cũng chặn tôi ở cửa kho hàng phía sau.
Vừa gặp tôi, lập tức ngay:
“Hứa Mày, xin lỗi.”
“Anh biết câu ‘xin lỗi’ này lẽ ra phải với em từ lâu rồi.”
“Anh có lòng tự trọng rất cao, em đã thấy những khoảnh khắc thảm và đáng xấu hổ nhất của .”
“Vậy nên luôn vô thức chà đạp em, giống như đang chà đạp quá khứ hèn mọn của chính mình.”
“Bây giờ mới hiểu, đã sai đến mức nào.”
“Mày à, em mới là người thực sự đối tốt với .”
“Những năm qua em lo toan mọi thứ, sinh con đẻ cái cho .”
“Là đã nhận ra quá muộn. Nhưng đời này, nhất định sẽ trân trọng em, sẽ đối xử tốt với em.”
“Tin đi!”
Lời xin lỗi này, nghe như thể đến từ một thế giới khác.
Có hả dạ không ư?
Không.
Tôi chỉ thấy tiếc nuối, tiếc cho bản thân kiếp trước đã lãng phí cả cuộc đời vào một kẻ như ta.
Tôi gương mặt của Nghiêm Hoài Hải—vẫn điển trai, vẫn phong độ như xưa— trong lòng chỉ còn lại sự bình thản.
“Tôi nghe rồi, không chấp nhận.”
“Tôi không thể thay mặt phiên bản của mình ở kiếp trước mà tha thứ cho .”
“Kiếp này, tôi có tiền, có nhan sắc, có cả tuổi trẻ.”
“Còn kiếp trước thì sao?”
“Tôi đau ốm trên giường bệnh bao lâu, có từng liếc mắt tôi một lần?”
“Năm mươi năm chịu đựng sự ghẻ lạnh, coi thường, rồi đến cuối cùng, còn phải chịu cảnh bị phản bội trong chính cuộc hôn nhân của mình.”
Tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi :
“Anh không phải là người có lòng tự trọng cao.”
“Anh là một kẻ tự ti, một kẻ hèn nhát.”
“Anh chỉ có thể tìm thấy cảm giác ưu việt bằng cách đè bẹp tôi.”
“Trước đây, luôn rằng, nếu không có , tôi sẽ không thể có cuộc sống như bây giờ.”
“Nhưng có biết không, không có tôi, chẳng khác gì một đống phân chó cả!”
Tôi rút từ túi ra một tấm thiệp mời, nhét vào tay , dùng chính câu trước đây từng với tôi để đáp lại:
“Ngày mai, nhà hàng lớn của tôi khai trương, nhớ đến ủng hộ.”
“Mở to mắt ra mà xem, không có , tôi sống tốt thế nào!”
Anh không đến.
Có lẽ chỉ dám lẩn trốn trong đám đông mà dõi theo từ xa.
Nhưng điều đó chẳng còn quan trọng với tôi nữa.
Lễ khai trương, tiếp khách, thu ngân—tôi bận đến mức không kịp suy nghĩ.
Nhờ có ký ức kiếp trước, tôi vận dụng đủ mọi chiến lược marketing hiện đại:
“Ăn một suất, giảm ngay 10 tệ!”
“Ba ngày đầu khai trương, hoa quả miễn phí!”
“Ăn vào khung giờ thấp điểm, giảm giá 10%!”
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, cho đến khi tôi đang tính toán sổ sách vào buổi tối, Tiểu Chu đột nhiên buột miệng :
“Chị Mày, chị có nghe chuyện chưa? Thầy Nghiêm Hoài Hải bị mất việc rồi.”
Tay tôi khựng lại một chút.
“Việc này mà cũng bị mất à?”
Tiểu Chu gật đầu, tiếp tục kể:
“Là do chuyện căn nhà bị cầm cố.”
“Ban đầu ta thế chấp nhà để đóng học phí cho Lâm Gia Hinh, mãi không trả nổi.”
“Chưa kể, công ty cầm cố kia cũng chẳng phải nơi tử tế, lãi mẹ đẻ lãi con, càng lúc càng kinh khủng.”
“Nhà mất, nợ trả không nổi. Đám chủ nợ kéo thẳng đến trường tìm ta.”
“Dù hành đó là phạm pháp, học sinh sợ quá, phụ huynh liên tục khiếu nại.”
“Vậy là trường đành phải sa thải ta.”
“Bây giờ cả khu ai cũng coi gia đình ta là vận rủi. Người từng cho ta vay tiền thì đứng chỉ trỏ sau lưng, ngày nào cũng đến đòi nợ.”
“Bốn món sính lễ trong nhà cũng bị mang đi cầm cố hết rồi.”
“Nghe mẹ ta bị lên cơn hen suyễn mà không có tiền chữa trị.”
Tôi buộc chặt xấp tiền trong tay, chỉ hờ hững đáp lại:
“Vậy à.”
Không còn lòng trắc ẩn nữa.
Lúc ta tự tay rút ống thở của tôi, đẩy tôi vào chỗ chết, không biết ta có nghĩ đến ngày hôm nay không?
Tôi đã học cách buông bỏ cái tâm hay giúp đỡ người khác, học cách tôn trọng số phận của người khác.
Kiếp này, nghiệp chướng do ta tạo ra, thì ta phải tự nuốt trọn hậu quả!
“Tiểu Chu, từ nay em quản lý đại diện cho nhà hàng nhé.”
“Thị trường ở huyện có giới hạn, tôi cần lên tỉnh khảo sát một chuyến.”
11
Tỉnh thành hiện đại hơn rất nhiều, tốc độ phát triển kinh tế cũng nhanh chóng mặt.
Những cửa hàng quần áo hay băng đĩa của tôi có thể chưa chắc còn phù hợp.
Nhưng đây là những năm 90—thời kỳ hoàng kim của sân trượt băng, karaoke, quán net, cửa hàng điện thoại, máy tính, trung tâm giải trí và tiệm trà sữa!
Tôi chỉ cần đi đúng hướng, thành công chắc chắn không còn xa!
Từ “chị Mày”, đến “bà chủ Mày”, rồi “Tổng giám đốc Hứa”, và bây giờ, tôi đã trở thành “doanh nhân Hứa”.
Còn về Nghiêm Hoài Hải, kể từ khi tôi chuyển lên tỉnh, tin tức về ta cũng ít dần.
Chỉ khi ba mẹ về quê thăm họ hàng, thỉnh thoảng mới nghe vài lời bàn tán.
Nghe , ta giờ công việc mà trước đây từng khinh thường nhất—bán đồ chơi trẻ em.
Nghe , mẹ ta bệnh nặng không qua khỏi.
Nghe , ta bị chủ nợ truy đuổi đến mức phải trốn chui trốn lủi, không may bị xe tông gãy chân.
Nhưng điều mọi người nhiều nhất vẫn là về tôi.
Trên báo chí, truyền hình, ai cũng nhắc đến doanh nhân xuất thân từ một thị trấn nhỏ như tôi.
Người trong huyện tự hào khi nhắc đến tôi, vì tôi chính là người đã tài trợ con đường nhựa đầu tiên trong vùng.
Tôi không bình luận gì, chỉ mỉm giúp ba mẹ mặc thử quần áo mới, đeo trang sức mới.
Kiếp trước, tôi chỉ là một bà nội trợ, sống dựa vào Nghiêm Hoài Hải, tiền bạc chẳng dư dả, đến một món quà tử tế cho ba mẹ cũng không mua nổi.
Chứ đừng đến việc chăm sóc họ.
Bây giờ, tôi có tiền, cũng chẳng cần sắc mặt ai, chỉ mong muốn dốc hết những gì tốt đẹp nhất cho ba mẹ.
“Thôi rồi, Mày à, cái vòng tay này nặng quá, mẹ đeo không nổi đâu.”
“Bà cứ đeo đi, toàn là tấm lòng của con mà. Giờ về quê, ai mà chẳng khen con chúng ta có tiền đồ!”
Chớp mắt, lại hai mươi năm trôi qua.
Có lẽ vì cuộc sống kiếp này quá hạnh phúc, tôi gần như quên đi những đau khổ của kiếp trước.
Hôm nay, tôi đưa con về quê thăm ba mẹ.
Ngay khi vừa đến thị trấn, tôi vô thấy một người đàn ông với cái chân khập khiễng, đẩy xe bán khoai lang nướng.
Gương mặt đó… thật quen thuộc.
“Mẹ ơi, con đi học xa, trong căn-tin chẳng có bán khoai lang nướng, thèm chết mất!”
Tôi bật , đỗ xe lại, dắt con đến chọn khoai.
Người đàn ông ấy—tóc đã bạc hoa râm, tay chai sần, bộ quần áo bông trên người đã sờn rách, cả người toát lên vẻ mệt mỏi và cam chịu.
Anh ta lom khom, chậm chạp bỏ khoai vào lò, cả người như bị bao trùm bởi một tầng tro bụi.
Kiếp trước, chính ta đã nhẫn tâm rút mặt nạ oxy của tôi, mà trước mặt người khác vẫn đóng vai một người chồng si .
Lúc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, ta rõ ràng rất bối rối, vội vàng chỉnh lại chiếc mũ cũ kỹ trên đầu.
“Mày à, lâu rồi không gặp.”
Tôi gật đầu, coi như đáp lại.
Lúc rời đi, ta nhất quyết không nhận tiền, là tặng cho con nít ăn.
Ngay khoảnh khắc đó, một giọng quen thuộc vang lên từ phía sau.
“Là chồng tôi, Lâm Hiến.”
Anh ấy ôm theo một bó hoa thật lớn, mở cửa xe rồi chạy về phía tôi, khuôn mặt rạng rỡ.
“Anh mới xuống máy bay là vội bắt xe về ngay!”
“Chỉ sợ xinh đẹp nhà giận dỗi mất! Kỷ niệm ngày cưới vui vẻ nhé, vợ !”
Tôi lắc đầu, đón lấy bó hoa.
“Anh gì mà vội vàng thế, cũng chỉ là một ngày bình thường thôi.”
“Nhìn đi, mắt thâm quầng hết rồi kìa.”
Con tôi đứng bên cạnh, trêu chọc:
“Ba à, già rồi mà còn lãng mạn ghê ha! Mẹ con chịu nổi không đó?”
Lâm Hiến híp mắt, giả vờ giận dỗi:
“Ừ nhỉ, có con là quên luôn ba rồi!”
“Ba cho con biết, mẹ con ở bên ba, mãi mãi là nhỏ!”
Nói rồi, lấy tờ tiền trong ví ra, nhét vào tay Nghiêm Hoài Hải, mỉm hạnh phúc:
“Mười lăm tệ bốn củ. Tôi chỉ có tờ hai mươi, không cần thối lại đâu.”
“Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của tôi và vợ, ai cũng nên vui vẻ cả!”
Những người đi đường xung quanh không nhịn bàn tán.
“Đây chính là đích thực trong mơ!”
“Vợ chồng trẻ đến khi đầu bạc vẫn thương nhau như thuở ban đầu!”
Mọi lời bàn tán lọt vào tai, ánh mắt Nghiêm Hoài Hải dần đỏ hoe.
Nhưng tôi không quay đầu lại.
Ba người chúng tôi rời đi, để lại ta đứng độc bên xe khoai.
“Lâm Hiến, cầm giúp em bó hoa này đi.”
“Nào, cả nhà mình đi siêu thị! Hôm nay món gà sốt coca nhé!”
Con tôi thích thú reo lên:
“Ba lại khoe tài nấu nướng nữa rồi!”
Tôi bật , nheo mắt bó hoa tươi rực rỡ trên tay .
Kiếp này, từng cánh hoa đều nâng niu, giữ gìn cẩn thận.
Không giống như kiếp trước, tôi đã bị vứt bỏ.
End
Bạn thấy sao?