Từ Hoan – Chương 9

9

Khi trừng Từ Ý… chẳng hay trong đó có chút nào là vì ta hay không?

“Thần nữ tham kiến Thái tử điện hạ.”

“Tam tiểu thư sao lại đến đây?”

Ta cố dò xét thần sắc trên mặt Cố Minh Phàm, muốn ra chút ý tứ ẩn giấu trong lần hắn đích thân tới đây. Nhưng trước mặt ta, hắn lại chẳng khác gì một thiếu niên ngốc nghếch, chỉ biết ngây ngô.

“Đến thăm Từ Ý một chút, dù sao cũng từng gọi nhau một tiếng tỷ muội.”

Nói rồi, ta khẽ sờ vào búi tóc, bộ kinh ngạc:

“Ơ? Trâm cài tóc của ta đâu mất rồi? Chắc là đánh rơi trong Thiên Lao.”

“Vậy để cho người vào tìm.”

Đúng lúc này, có ngục tốt chạy đến báo:

“Khởi bẩm điện hạ, khóa phòng giam của Từ Ý đã bị , người không thấy đâu nữa!”

Cố Minh Phàm lập tức dẫn người vào lục soát, còn ta vẫn đứng yên bên ngoài cổng Thiên Lao, lặng lẽ lắng nghe tiếng huyên náo bên trong — như thể chính tay ta đã biên soạn khúc “truy hồn khúc” tiễn nàng ta xuống hoàng tuyền.

Giữa tiếng bước chân đuổi bắt dồn dập, Từ Ý tìm lối ra Thiên Lao, đã bị chặn lại.

Nàng ta liều mạng vung cây trâm vàng trong tay, chống cự điên cuồng, vẫn không thoát khỏi vòng vây.

Ta không nghe rõ nàng ta gào gì, vẫn thấy môi nàng ta không ngừng mắng ta là tiện nhân, muốn giếc ta.

Một ngục tốt giơ trường thương, xuyên thẳng qua thân thể nàng ta — trong mắt ta, bóng dáng ấy dần dần nhòe đi, hóa thành một vũng m.á.u đỏ thẫm.

Phải rồi…

Chếc như thế, mới xứng với ngươi!

13

Cố Minh Phàm đích thân đưa ta trở về phủ họ Từ, ta cũng không từ chối.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu , các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Trong xe ngựa, chỉ có hai người chúng ta đối diện nhau. Hắn rõ ràng có điều muốn hỏi, còn chưa kịp mở miệng, ta đã lên tiếng trước.

[ – .]

“Thần nữ biết hôm nay điện hạ tới Thiên Lao… là để giếc Từ Ý. Không, phải là — giếc Từ Hoan thật sự. Nhưng nếu để nàng ta chếc một cách êm đềm, thì quá nhẹ nhàng rồi.”

“Nàng tự tiện đoán ý thượng, không sợ ban cho tội đại bất kính sao?”

“Thần nữ đoán sai rồi chăng? Chẳng phải là điện hạ thuyết phục Từ Hoan nhận tội gián điệp, rồi lợi dụng chuyện này ép nhà họ Từ cúi đầu? Sau đó vì để giữ kín bí mật, tự mình đến lấy mạng nàng ta?”

“Cô đường đường là Thái tử, muốn lấy mạng ai… cần gì phải tự ra tay?”

“Vậy chẳng lẽ Thái tử điện hạ là… vì thần nữ mà tới?”

Lời vừa ra khỏi miệng, ta khẽ sững người.

Ánh mắt Cố Minh Phàm ta rất nghiêm túc, không có chút cợt nào — thì ra, hắn thật sự… là vì ta mà đến.

“Vậy ra, tất cả ngài đều biết — cả thân phận của ta, cả sự hận thù ta dành cho Từ Hoan…”

Cố Minh Phàm khẽ gật đầu.

Thì ra từ lần đầu gặp nhau ở Hành Dương Hầu phủ, hắn đã ra ta không đơn giản như vẻ ngoài. Sau này tại cổng thành, khi Thiên Đạo Hội loạn, ta liều mình cứu giá.

Cũng chính vì phản ứng của ta quá nhanh nhạy, hắn bắt đầu nghi ngờ thân phận thực sự, phái người đến Nhữ Châu điều tra, mới yên tâm.

Sau đó, ta phong Huyện chủ. Vụ thật – giả Từ Hoan xảy ra, hắn thấy có thể mượn chuyện này gõ một đòn vào nhà họ Từ, liền mở tiệc mã cầu để ra mặt, âm thầm hậu thuẫn cho ta, giúp ta có gan loạn một phen.

Không ngờ rằng ta lại chủ dâng Từ Hoan vào tay hắn, thì để hồi đáp, hắn cũng ra tay tàn độc, giúp ta diệt trừ hậu họa.

Lúc này ta chỉ thầm nghĩ — quả nhiên là Thái tử, ta đã bày mưu tính kế lâu như , tuy có rửa sạch huyết hận kiếp trước, đến cuối cùng, vẫn là… áo cưới cho người khác.

“Vậy hiện tại, ý của điện hạ là gì? Để bịt miệng ta… cũng muốn giếtc ta sao?”

“Nếu tam tiểu thư nguyện ý cùng người một nhà… thì cần gì phải bịt miệng?”

Ta khẽ mà không đáp.

Đường đường là Thái tử, lại đang… ép hôn.

Ba tháng sau, thánh chỉ ban hôn truyền tới Tướng quân phủ.

Mùa xuân năm sau, ái nữ của Trụ quốc Đại tướng quân gả vào Đông cung, trở thành Thái tử phi.

-HẾT-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...