1
Sau khi trọng sinh.
Xe ngựa lại một lần nữa đi ngang qua ven đường Trường An, nơi có những sạp hàng nhỏ rao bán.
Tất cả đều giống hệt kiếp trước.
Trong đó, có một sạp nhỏ chẳng mấy bắt mắt đang bày bán búp bê sứ.
Kiếp trước, ta từng âm thầm ngưỡng mộ Thái tử.
Khi xe ngựa ngang qua, thấy một con búp bê có diện mạo rất giống Thái tử, ta lập tức bảo người dừng xe.
Bỏ ra một cái giá không nhỏ để mua về.
Không ngờ con búp bê sứ trông tưởng như bình thường ấy lại chính là búp bê cộng cảm.
Ta đối với nó vô cùng trân trọng.
Mang về phủ, đặt lên tấm đệm mềm tự tay khâu lấy, mỗi ngày dùng nước suối trong lau chùi, không để nhiễm một hạt bụi.
Nghĩ tới đây, ta khẽ lạnh.
Kết quả đổi lại chính là họa diệt môn, còn ta thì bị ném vào bồn rắn đ.ộ.c, c.h.ế.t không toàn thây!
Lần này, ta vẫn bảo người dừng xe.
Đội mũ che mặt, bước đến trước mặt tiểu thương kia.
Tiểu thương thấy y phục của ta bất phàm, lập tức nở nụ nịnh nọt, ân cần hỏi:
“Vị tiểu thư này, người vừa ý con búp bê nào?”
Ta giơ tay lên.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đặt tay lên con búp bê giống Thái tử nhất.
Nhặt nó lên rồi, ta quay đầu hỏi tiện muội Mộ Giao đang theo ta dạo phố từ trên xe bước xuống:
“Muội muội, con búp bê này muội có muốn không?”
“Ta có thể tặng muội.”
Rèm xe vén lên.
Tiện muội liếc sơ một cái, mặt không giấu vẻ ghét bỏ.
“Con búp bê sứ tồi tàn như , chế tác lại thô ráp xấu xí.”
“Tỷ đừng tặng cho ta, ta không cần!”
Ánh mắt ta thoáng lóe lên.
Khóe môi khẽ cong thành một nụ sâu xa.
“Muội không cảm thấy con búp bê này rất giống Thái tử sao?”
Tiện muội cau mày, lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn:
“Chỉ là một con búp bê rách nát, cho dù có giống Thái tử thì đã sao?”
Nàng dựa vào cửa xe, bỗng lộ ra vẻ e lệ, khinh miệt :
“Ta đã có người trong lòng, tuyệt đối không thể để mắt đến kẻ khác, càng không chuyện có lỗi với chàng ấy.”
2
Câu trả lời không khác mấy so với ký ức kiếp trước.
Ta cố đè nén nụ giễu cợt trên môi.
Kiếp trước, tiện muội tư thông với một môn sinh họ Trần.
Tên thư sinh họ Trần ấy gạt nàng, rằng đợi đến khi hắn thi đỗ trạng nguyên, sẽ để nàng khoác lụa là gấm vóc, phu nhân trạng nguyên.
Tiện muội cả tin.
Không mai mối, không sính lễ, liền theo hắn vào rừng trúc vụng trộm, chẳng biết đạo trời là chi.
Hai người đang hoan lạc tới độ cuồng nhiệt nhất, thì bị hạ nhân trong phủ vô bắt gặp.
Phụ thân ta phải tốn không ít công sức mới đè ép lời đồn đãi.
Vội vàng định hôn sự cho tiện muội với tên thư sinh sa sút ấy.
Thế ngay sau khi ta từ yến tiệc ban hôn trong hoàng cung trở về.
Không biết nàng từ đâu nghe chuyện con búp bê trong phòng ta là búp bê cộng cảm với Thái tử.
Lúc ta đang bận bịu chuẩn bị hôn lễ, nàng chẳng những lén trộm búp bê, mà còn ngang nhiên xông vào khuê phòng ta ngay trong đêm tân hôn.
Nước mắt giàn giụa, quỳ rạp trước mặt Thái tử, khóc lóc thảm thiết, nàng mới là chủ nhân thật sự của con búp bê, mỗi cảm giác trên người Thái tử đều là do nàng mang đến.
Nàng còn đã ái mộ Thái tử từ lâu, vì là thứ nữ nên không thể gả vào Đông cung, hôn sự chỉ đành nhường lại cho ta, còn nàng thì bị cả nhà bức ép gả cho một thư sinh nghèo túng…
Ta vĩnh viễn không quên ánh mắt Thái tử ta sau khi nghe xong những lời đó của Mộ Giao.
Kinh ngạc, căm ghét, hận ý tràn ngập.
Cứ như thể ta là kẻ dựa vào thân phận đích nữ mà cưỡng đoạt hôn sự, tự tay nát lương duyên của bọn họ!
Kiếp này, ta chủ đem búp bê cộng cảm của Thái tử Tạ Sở Lâm tặng cho tiện muội.
Không ngờ nàng vẫn canh cánh trong lòng tên thư sinh nghèo, căn bản không buồn liếc mắt tới.
Ta thu lại nụ lạnh bên môi.
Định mua lấy con búp bê này, thì trong lúc ánh mắt đảo qua, lại bị một con búp bê sứ khác hấp dẫn.
3
Con búp bê sứ kia chế tác tinh xảo vô cùng.
Vận y phục gấm đen thêu chỉ vàng.
Mái tóc đen như thác đổ, sống mũi cao thẳng.
Khuôn mặt trắng như ngọc nặn bằng sứ, tuấn mỹ không tì vết, lại lạnh lùng như sương giá.
Dáng vẻ ấy, giống hệt vị Nhiếp chính vương đương triều — Phó Ninh Yến.
Lại khiến người ta không nhịn mà muốn giày vò!
Ta không kìm lòng , đưa tay chạm nhẹ lên má búp bê, làn da sứ mát lạnh trắng mịn.
Chỉ trong khoảnh khắc, vành tai của búp bê lập tức nhuộm đỏ.
Trong suốt óng ánh, như vừa thấm lên mực đỏ tươi…
Tâm trạng ta rất tốt, khóe môi cũng bất giác cong lên.
Không nhịn nghĩ, Phó Ninh Yến trên triều luôn mặt lạnh như băng, lúc này liệu có phải cũng đỏ bừng vành tai thế kia, ngượng ngùng đến rỉ m.á.u?
Tiểu thương liền phụ họa nịnh hót: “Tiểu thư quả thật có con mắt tinh tường.”
Sau đó giọng điệu chợt đổi, mang theo vài phần hàm ý sâu xa:
[ – .]
“Hai vị này, không phải là loại búp bê thường đâu.”
“Người bình thường chỉ mua một con mang về thôi, cũng đã khó mà ứng phó nổi rồi.”
“Cả hai ta đều lấy.” Ta thản nhiên , đồng thời mua luôn búp bê Thái tử và Nhiếp chính vương.
Một con búp bê sứ tưởng như tầm thường, lại có giá tới một trăm lượng bạc.
Quả thật có hơi đau lòng.
Nhưng khi nghĩ tới những gì mình sắp sau đó, trong lòng liền cảm thấy vô cùng đáng giá!
Sau khi lên xe ngựa, tiện muội liếc hai con búp bê trong tay ta, giọng điệu mỉa mai:
“Đúng là tỷ tỷ, thân là đích nữ trong phủ, ra tay thật hào phóng.”
“Không thèm chớp mắt, liền bỏ ra hai trăm lượng bạc, mua về hai con búp bê vớ vẩn!”
Nàng vươn tay định chọc vào con búp bê Phó Ninh Yến trong lòng ta.
Hồng Trần Vô Định
Ta liếc mắt lạnh lẽo, vội ôm lấy nó, che chở trước ngực.
“Đồ ta mua, không cho muội chạm loạn!”
Ngón tay tiện muội khựng lại giữa không trung, hừ lạnh một tiếng:
“Cũng chỉ có phụ thân nuông chiều tỷ, mới cho phép tỷ vung tiền bậy bạ thế này.”
“Xem một con búp bê rẻ tiền như trân bảo!”
Mà ta thì không để ý.
Con búp bê Phó Ninh Yến ấy, ta ôm vào lòng rồi…
Cả khuôn mặt lạnh lùng như ngọc kia, liền đỏ bừng cả lên.
4
Suốt quãng đường hồi phủ, ta không thêm lời nào với Mộ Giao.
Về đến viện.
Ta tìm một chiếc đệm sạch sẽ, đặt con búp bê của Phó Ninh Yến lên trên.
Còn con búp bê của Thái tử Tạ Sở Lâm…
Ta gọi nha hoàn thân cận Cúc Nhi tới: “Đem con búp bê này, ném vào chuồng chó!”
Cúc Nhi khựng lại, nghi hoặc hỏi:
“Tiểu thư, búp bê này vừa mới mua về, đã muốn ném đi sao?”
Ta gật đầu, bổ sung: “Tìm cái chuồng nào dơ bẩn, hôi thối nhất mà ném vào!”
Tạ Sở Lâm chẳng phải cộng cảm với búp bê này hay sao?
Kiếp này, ta sẽ không còn cẩn trọng nâng niu hắn nữa, mà phải để hắn nếm thử mùi vị nằm trong chuồng chó!
Vài ngày sau, trong cung tổ chức yến tiệc thưởng hoa.
Tất cả danh môn khuê tú trong hoàng thành đều mời tham dự.
Tại yến tiệc.
Một bóng người khoác trường bào thêu mãng xà đứng chắn trước mặt ta.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi trọng sinh, ta lại gặp lại Tạ Sở Lâm.
Ánh mắt hắn ta, vẫn là ánh mắt căm ghét lạnh lùng như kiếp trước.
Một luồng mùi hôi thối khó ngửi từ người hắn tỏa ra.
Ta đưa khăn che mũi, vô thức lùi về sau mấy bước.
Sắc mặt Tạ Sở Lâm lập tức u ám khó coi.
“Ngươi dám chê Cô?”
“Tất cả chuyện này chẳng phải đều là do Mộ Nhiễu ngươi ra sao!”
Hắn nghiến răng, đưa tay muốn nắm lấy cổ tay ta.
“Ngươi đã gì với búp bê cộng cảm của Cô!”
Hắn… cũng đã trọng sinh!
Ta ngẩng đầu đôi mắt bừng bừng lửa giận của Tạ Sở Lâm, khẽ mỉm :
“Điện hạ gì ?”
“Người mua búp bê của điện hạ chẳng phải là tiện muội của ta sao?”
“Điện hạ trách mắng ta, e là quá vô lý rồi. Việc này thì có liên quan gì đến ta?”
Tạ Sở Lâm nghiến răng, lạnh giọng cảnh cáo:
“Tốt nhất ngươi mau đem con búp bê ấy giao lại cho Giao Giao.”
“Kiếp này, Cô muốn bù đắp lại tiếc nuối của kiếp trước.”
“Ngôi vị Thái tử phi, chỉ có thể là của Giao Giao. Ngươi đừng hòng giở trò!”
Nghe xong lời cảnh cáo lạnh lẽo bên tai, ta chỉ nhạt.
Hắn cứ ngỡ người hắn tìm là Mộ Giao sao?
Được, đời này, ta sẽ tác thành cho bọn họ!
Chỉ mong đến khi đó, Tạ Sở Lâm, ngươi đừng có mà hối hận…
5
Ra khỏi rừng mai nơi vừa chạm mặt Tạ Sở Lâm, ta chau mày liên tục phủi y phục, chỉ sợ trên người dính phải vận xui.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân.
Ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy một thân ảnh mặc cẩm y màu đen, bước ra từ rừng mai trắng muốt là Phó Ninh Yến.
Hắn cũng ngẩng đầu, đúng lúc ánh mắt hướng về phía ta.
Đôi mắt đen nhánh như mực ấy, thâm trầm u tối, như muốn hút cả linh hồn người đối diện vào trong.
Ta vội dời mắt đi, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh con búp bê trong phòng, con búp bê giống hắn như đúc.
Lần trước ta chạm vào nó.
Đầu tai trắng mịn của nó, như hạt lựu trong suốt.
Đỏ đến mức khiến người ta lòng.
Nếu như… là chính tay ta chạm vào hắn thì sẽ thế nào?
Ý nghĩ đại nghịch bất đạo ấy chỉ thoáng lướt qua trong đầu, lại như mọc rễ, chẳng thể nào xóa sạch .
Vừa trở về từ yến tiệc, còn chưa ngồi ấm chỗ, thì tiện muội đã không đợi mà tìm tới cửa.
Ánh mắt nàng không ngừng liếc về phía phòng ta.
Bạn thấy sao?