8
“Anh tôi bắt phải tổ chức đám cưới linh đình, khiến tiêu hết tiền phẫu thuật của mẹ. Vậy có với bà ấy chưa, rằng chính lúc đó vì sĩ diện mà tự nhận lo hết?”
“Anh công ty chèn ép , ai cũng có thể sai khiến . Ngay từ đầu tôi đã với , nhà họ Hạ không có kiểu ưu tiên người quen, ai cũng phải bắt đầu từ dưới đáy.”
“Chính là người nghĩ rằng cưới tôi rồi sẽ nằm mơ hưởng phúc, tưởng mình chẳng cần gì cũng sung sướng cả đời!”
“Tưởng mình là phượng hoàng bay lên, cuối cùng nuốt trọn cả nhà họ Tần! Tôi thấy, người ngây thơ chính là !”
Khuôn mặt hắn lập tức sụp đổ.
“Câm miệng! Cô câm miệng lại!”
“Điều tôi ghét nhất chính là cái dáng vẻ cao cao tại thượng này của !”
“Hạ Hoài Nhã, từ đầu tôi đã ghét rồi. Cô giống như mặt trăng trên trời, tôi trở nên mờ nhạt đến thảm . Tôi đã ở cạnh bao nhiêu năm, tại sao trong mắt mọi người tôi vẫn chỉ là chồng của !”
“Tôi là một con người! Tôi là Đoạn Ngọc Lăng, tôi không phải cái bóng của !”
“Tôi hận ! Hận và ba ! Tôi cố ý, đúng, tôi thừa nhận! Luật pháp có thể phán tội tôi, tôi cho biết, công lý vĩnh viễn đứng về phía tôi!”
“Chỉ cần dân mạng nhổ một bãi nước bọt thôi cũng đủ dìm chết nhà họ Hạ!”
Hắn hả hê, tưởng rằng mình đã hoàn thành màn hùng cuối cùng.
Tôi đột nhiên bật .
“Cô cái gì!”
Tôi giơ trước ngực chiếc camera siêu nhỏ, trên điện thoại lóe lên màn hình livestream, khiến Đoạn Ngọc Lăng run bần bật.
“Cô… livestream từ lúc nào?”
Tôi mỉm đắc thắng.
“Từ lúc tôi bước vào đây. Đoạn Ngọc Lăng, cứ chờ ngày thân bại danh liệt đi.”
Đến đây, sự thật đã phơi bày.
“Đừng đi!”
Đoạn Ngọc Lăng bất ngờ nhào tới nắm chặt cánh tay tôi.
“Tiểu Nhã, nghe giải thích, những lời vừa nãy đều là giả, chỉ là tức giận quá thôi. Tin đi, lừa em thôi!”
Tôi tức .
“Anh nghĩ tôi là kẻ ngốc sao?”
Hắn nhất quyết không chịu buông tay.
“Đừng đi, sai rồi, thật sự biết lỗi rồi. Dù sao ba em cũng không bị gì, em tha thứ cho không?”
“Anh thề, từ nay về sau sẽ đối xử tốt với em hơn.”
Tôi rút tay ra, cảnh sát lập tức tràn vào khống chế, áp giải hắn đi.
“Tiểu Nhã! Anh sai rồi! Cứu , xin em cứu !”
Hạ Thanh Thanh cũng vừa đưa ra khỏi phòng thẩm vấn, ta dường như đã khóc đến khàn giọng.
“Chị… ba, em sai rồi. Em xin lỗi, em không nên hồ đồ mà bị hắn lừa.”
Tôi im lặng, ba tôi ta.
“Ba sẽ không mềm lòng. Hạ Thanh Thanh, con đã là người trưởng thành, sai thì phải trả giá.”
Sắc mặt ta tái nhợt, không thốt nổi lời nào.
Sáng hôm sau, cảnh sát công bố toàn bộ tội trạng của Đoạn Ngọc Lăng và Hạ Thanh Thanh. Hai người họ hoàn toàn bị đóng đinh trên cột nhục nhã.
Tôi một lần nữa leo lên hot search, lần này không còn là những lời chửi rủa, mà là vô số lời khen ngợi.
“Quá đỉnh, đúng là kế trong kế, phụ nữ bản lĩnh thật sự lợi !”
“Nói thật nhé, bị chồng và em phản bội, tôi mà là ấy thì không thể nào bình tĩnh như .”
Từ ngày hôm đó, tôi chính thức tiếp quản công ty Hạ thị.
Một tháng sau, Đoạn Ngọc Lăng với nhiều tội danh bị tuyên mười lăm năm tù, Hạ Thanh Thanh với vai trò đồng phạm bị năm năm.
Ngày xét xử, tôi đúng giờ bước vào hàng ghế nguyên đơn.
Chỉ sau một tháng, hai người đã tiều tụy đến thảm .
Tại tòa, họ thừa nhận mọi tội trạng.
Chỉ đến khi rời phiên tòa, Đoạn Ngọc Lăng quay đầu tôi thật sâu.
“Tiểu Nhã, chúng ta thật sự không còn khả năng nào sao?”
Tôi ngẩng cao đầu, đeo kính râm, không buồn ngoái lại mà rời đi.
Bước ra khỏi tòa, trợ lý đã đứng chờ bên cạnh xe.
“Tổng Giám đốc Hạ, sáng nay có buổi đàm phán hợp tác với đoàn đại diện Pháp, buổi chiều…”
Lịch trình bận rộn đọc không ngừng, giống như quãng đời phía trước của tôi – sáng rực và huy hoàng.
Dựa trên lựa chọn của độc giả khác sau khi đọc xong truyện này.
Dựa trên 1 lượt chuyển tiếp của độc giả
Bạn thấy sao?