7
“Tốt quá, con không sao là . Con yên tâm, dù có xảy ra chuyện gì, ba cũng sẽ bù đắp tất cả cho con.”
Nữ cảnh sát từng thẩm vấn tôi lúc đầu, tôi đầy khâm phục.
“Cô rất giỏi, bây giờ tôi mới phát hiện, đã tự tạo cho mình một chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo, mà là cả một ngày.”
Cô ấy vô thức hỏi tiếp.
“Vậy, sao biết bọn họ muốn ?”
Tôi khẽ dịu dàng.
“Bí mật.”
Bố tôi đưa tất cả chứng cứ đã thu thập cho cảnh sát, đội trưởng Cao xoa xoa thái dương.
“Cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không để oan một người tốt, cũng sẽ không tha một kẻ xấu nào.”
Tôi vừa bước ra khỏi cửa đồn cảnh sát, lập tức bị một đám phóng viên vây chặt.
“Cô Hạ, xin hỏi vì sao lại thả? Có phải ba đã dùng quan hệ để ép cảnh sát thay đổi lập trường không?”
“Xin hỏi vì sao Tổng Giám đốc Hạ rõ ràng chưa chết, vẫn không chịu lộ mặt? Đây có phải là cái bẫy nhắm vào Đoạn Ngọc Lăng không?”
Người chen người, vây kín lấy tôi không còn kẽ hở, tôi lại vô cùng bình tĩnh.
“Mọi người yên lặng một chút!”
“Tất cả mọi chuyện và nghi vấn, hãy chờ thông báo chính thức, rồi mọi thứ sẽ rõ ràng!”
“Xin mọi người hãy tin rằng pháp luật sẽ công bằng với từng người!”
Nhưng đám phóng viên coi như không nghe thấy, điên cuồng lao lên, hỏi dồn dập những câu chẳng hề liên quan.
Tôi hiểu rõ, bọn họ vốn không quan tâm đến sự thật, họ chỉ quan tâm đến lượt xem và số liệu.
Cổng đồn cảnh sát bị vây kín như nêm, vô số ống kính livestream chĩa thẳng vào cửa.
Cuối cùng, tôi và ba chỉ có thể tạm thời ở lại bên trong đồn.
Thế tôi không ngờ, một bài đăng hot vào tối hôm đó bỗng nổ tung trên mạng.
Bài viết kể từ góc của một người đàn ông nông thôn, kể về việc ta gặp một tiểu thư nhà giàu khi còn học đại học và bị ta theo đuổi.
Vì bị đe dọa, ta buộc phải im lặng, đến ngày kết hôn, tiểu thư ngang ngược bắt ta phải tổ chức một đám cưới hoành tráng, khiến ta phải tiêu hết tiền phẫu thuật của mẹ.
Những năm tháng việc trong công ty của ta, ta chịu đủ mọi ức hiếp và chèn ép, ai cũng nhạo ta đi ở rể, cuộc sống bước một khó khăn.
Sau hơn mười năm bị đè nén, cuối cùng ta quyết định vùng lên.
Anh muốn lật đổ công ty, muốn chống lại số phận.
Bài viết có IP ở nước ngoài, ngôn từ hoa mỹ đầy cảm , rất dễ khơi gợi sự đồng cảm của cư dân mạng.
“Chẳng phải giống hệt chuyện cả nhà họ Tần với chồng ta sao? Nếu là tôi, tôi cũng hận đến mức muốn cắn chết hai cha con này!”
“Đoạn Ngọc Lăng chắc chắn là có nỗi khổ, một người đàn ông lớn lên nhờ thù hận, tôi ủng hộ ta!”
“Tôi cũng thế! Tại sao bọn phụ nữ này lại có quyền đè đầu cưỡi cổ chúng ta, nhất định phải ủng hộ Đoạn Ngọc Lăng.”
Chỉ trong chốc lát, nhờ sự dẫn dắt của một số người, Đoạn Ngọc Lăng bỗng xây dựng thành hình tượng hùng chống lại giới nhà giàu.
Còn tôi và ba, đương nhiên trở thành kẻ phản diện lớn nhất.
“Luật sư Vương, ông cứ thu thập chứng cứ trước, chờ khi có thể kiện thì hãy kiện.”
Cao tay ở chỗ, người đăng bài không hề nhắc tên thật, khiến chúng tôi không có cơ hội kiện ngay.
Đêm đó, Đoạn Ngọc Lăng không ngủ, hắn dường như đã biết chuyện gì đang xảy ra.
“Tại sao chúng ta không thể chia tay trong êm đẹp?”
“Tiểu Nhã, là em đã ép phải bước đến bước đường này.”
Lần đầu tiên tôi thấy nực như .
“Ép? Đoạn Ngọc Lăng, tôi ép lúc nào?”
“Anh tôi ép tôi? Anh rõ ràng biết đó chỉ là trò chơi thật lòng hay mạo hiểm, cuối cùng chính là người cố gắng xin số liên lạc của tôi.”
Bạn thấy sao?