Tự Giam Để Báo [...] – Chương 3

Chương 3

3

Bảo tàng – chính là bước đi mạo hiểm thứ hai của tôi.

Đoạn Ngọc Lăng quýnh quáng, tôi không chịu ra ngoài, hắn sao vu cáo ?

“Không thể nào! Vợ tôi tuyệt đối không phải kẻ người! Đây là hiểu lầm, các người không thể đưa ấy đi!”

Tôi gào lên điên cuồng:

“Anh không phải chồng tôi! Anh là kẻ xấu! Tôi không đi với ! Anh là đồ khốn!”

Nữ cảnh sát không thèm liếc hắn, trực tiếp kéo tôi đi.

Tôi vô quay lại, thấy mặt hắn tái xanh, ánh mắt căm hận gắt gao dán vào lưng tôi.

Trong phòng thẩm vấn, nữ cảnh sát hình sự tôi từ đầu đến chân.

“Tại sao lại nhất định phải xuất hiện ở chợ Đông Cực?”

Tôi vân vê tóc, tỉnh bơ trả lời.

“Đói quá chứ sao! Tôi đi ăn thôi! Sao chị lắm ?”

Sắc mặt ta không thay đổi.

“Nhà không có ai cho ăn à?”

Tôi đảo mắt lung tung, trông y như một đứa con lêu lổng không hiểu người ta gì.

“Chị ơi, em rồi mà, đi ngang qua thôi. Mấy người bắt thì bắt, hỏi mãi chán chết!”

Nữ cảnh sát tôi chằm chằm.

“Có phải đang có ẩn gì không? Vì sao lại tìm đủ cách để ở lại đồn?”

Tim tôi thoáng khựng lại, lập tức chộp bản ghi chép trên bàn, phát điên đập loạn xạ.

“Biến đi! Không phải bắt tôi vào tù sao? Mau nhốt tôi đi! Ai nấy ở đây đều xấu xí quá!”

Cây bút đập trúng tay ấy, khiến ấy thở dài bất lực.

“Đưa bác sĩ tới đây, trấn an tinh thần ta cái đã. Cứ loạn thế này thì điều tra thế nào .”

Tôi liếc màn hình – sắp đến mười hai giờ rồi.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, bàn tay tôi siết chặt.

Cảnh sát trực ban tôi đầy chán ghét.

Tôi biết, trong mắt họ, tôi đúng là một kẻ chuyện đáng ghét.

Còn hai phút cuối, luật sư Vương đột ngột bước vào, cầm theo điện thoại.

“Tiểu thư, Tổng Giám đốc Hạ muốn với .”

“Tiểu Nhã! Con đang gì thế? Bố sắp về rồi. Đừng sợ, dù có chuyện gì xảy ra bố cũng tin con!”

Tôi dập máy cái rầm, ngước luật sư Vương, nhanh chóng nháy mắt ba lần về bên trái.

Đồng tử ông ta co rút, tôi biết ông ta đã hiểu.

Khi ông vừa quay người ra ngoài, kim đồng hồ trên tường đúng mười hai giờ.

“Đinh đoong – Mười hai giờ rồi -”

Khoảnh khắc kim giờ và kim phút chồng lên nhau, tôi bất chợt ngửi thấy một mùi hương mát lạnh thấm tận tim phổi, cảm giác nặng nề trên người cũng biến mất.

Tôi biết, tôi đã thay đổi kết cục trước kia.

“Các cảnh sát, tôi sẵn sàng phối hợp điều tra.”

Bên phía phòng giám sát, tất cả đều sững người.

“Mau! Đưa ấy đi lấy lời khai!”

Hai tiếng sau, tôi hoàn toàn rửa sạch nghi ngờ, nữ cảnh sát đưa lại điện thoại và chìa khóa cho tôi.

“Cô có thể đi rồi.”

Tôi cẩn thận bước ra ngoài, vừa hay nghe thấy hai cảnh sát trực ban đang bàn tán.

“Cậu nghe chưa, tài liệu tuyệt mật của nhà họ Hạ bị lộ, Tổng Giám đốc nhà họ Hạ gặp tai nạn xe trên đường về, giờ vẫn chưa rõ tung tích!”

Đầu tôi nổ tung.

“Cậu gì?”

Tôi túm chặt cổ áo người cảnh sát, mắt mở to đỏ ngầu.

“Sao lại là chưa rõ tung tích? Sao bố tôi có thể gặp chuyện !”

Có luật sư Vương bên cạnh, bố tôi tuyệt đối không gặp nguy hiểm.

Lúc này trên bản tin truyền hình đang trực tiếp đưa tin cổ phiếu nhà họ Hạ lao dốc.

“Mau, mở còng tay cho tôi!”

Tôi gấp đến mức sắp khóc, thì đột nhiên một giọng đàn ông trầm mạnh vang lên từ cuối hành lang.

“Không, không đi.”

Người đàn ông tóc hai bên đã điểm bạc, đôi mắt sắc bén như chim ưng gắt gao tôi.

“Chúng tôi nhận báo án, cái chết của bố , có liên quan đến !”

Tôi đứng chết lặng.

“Ý các người là gì?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...