Từ Giả Thành Thật – Chương 2

Chương 2

4
Sau buổi đấu giá, tôi vô lướt mạng xã hội thấy một bài viết có tiêu đề: “Người từng theo đuổi tôi đã kết hôn, bây giờ tôi hối hận.”

Ảnh bìa là một chiếc nhẫn, mặt nhẫn có hình sóng biển cuộn lại. Chính là chiếc nhẫn mà Phó Lam Trạch vẫn luôn đeo trên cổ mỗi ngày.

Tôi bấm vào xem. Tấm hình thứ hai là ảnh selfie của người đăng.

Chỉ liếc một cái, tôi đã nhận ra – đó chính là người hôm nay đi bên cạnh Phó Lam Trạch.

Tấm thứ ba dường như vừa đăng, là ảnh hai người tay trong tay đeo nhẫn, phông nền phía sau chính là hội trường buổi đấu giá hôm nay.

Chú thích ảnh viết:
【Người từng theo đuổi tôi đã kết hôn, giờ tôi trở về nước, ấy vẫn sẵn sàng chi tiền lớn mua quà tặng tôi. Liệu giữa chúng tôi… còn cơ hội không?】

Có người mắng ta là người thứ ba, ta lại trả lời:
【Bọn tôi vốn là người , tôi chỉ ra nước ngoài thôi, kia dùng thủ đoạn ép trai tôi cưới mình. Nói trắng ra, người chen vào là ta.】

Câu trả lời đó kéo theo hàng trăm bình luận. Phần lớn đều chửi rủa ta không biết xấu hổ.

Xem nhiều cũng thấy chán.

Chừng ấy năm rồi, Phó Lam Trạch vẫn giữ món đồ của mối đầu.

Một chiếc nhẫn đính ước lời thề, một đôi si đến nực .

……

Phó Lam Trạch trở về căn phòng trọ của chúng tôi khi đã quá nửa đêm.

Từ khi ta bắt đầu giả nghèo, giả bệnh, chưa bao giờ về muộn đến .

Tôi ngồi dưới sàn nhà xem tivi, nghe tiếng ở cửa cũng không quay đầu lại.

Anh ta có vẻ hơi bất ngờ, chắc là vì tôi không nhào tới hỏi han như mọi khi.

Anh đặt chìa khóa lên bàn trà, cúi người xuống, người phảng phất mùi rượu và hương sữa tắm nhẹ.

Chắc hôm nay gặp lại mối đầu mong mỏi bấy lâu nên uống vài ly.

Còn chuyện sau đó xảy ra thế nào, người lớn ai mà không hiểu.

Anh cất túi thịt bò vào tủ lạnh rồi đi tới ngồi cạnh tôi, giọng mang chút áy náy: “Xin lỗi, mấy hôm nay thêm bận quá.”

Tôi vẫn chăm chăm vào tivi, không đáp.

Tôi bỗng nhớ lại tháng đầu sau khi ta sản.

Lúc ấy rơi vào trạng thái suy sụp, chỉ trong một tháng đã gầy rộc đi.

Tôi đưa đến bệnh viện khám, và bác sĩ Bàng : mắc trầm cảm.

Từ lúc đó, tôi gánh hết mọi việc kiếm tiền lo cho hai người.

Rồi có lẽ vì tự tôn đàn ông không cho phép tiếp tục sống dựa vào phụ nữ, mới là mình tìm việc. Nhưng ngay cả điều đó, cũng là giả.

Tôi quay đầu , chỉ muốn thấy trong mắt có chút áy náy. Chỉ một chút thôi cũng .

Chỉ cần có một tia, tôi cũng sẽ không thấy mình đã nhầm người.

Nhưng tiếc là, tôi không thấy gì cả.

Ánh mắt tôi từ từ trượt xuống từ gương mặt – cằm, cổ, xương quai xanh, lồng ngực… cuối cùng dừng lại ở chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái.

Tôi chợt khẽ, vươn tay vén cổ áo .

“Dây chuyền đâu rồi?”

Phó Lam Trạch khựng lại, rõ ràng không ngờ tôi sẽ hỏi câu này.

Anh bắt đầu né tránh ánh mắt tôi, tay phải vô thức che lên ngón tay đang đeo nhẫn.

“Hôm nay đi thì sợi chỉ đỏ bị đứt… nên mới tháo nhẫn ra đeo vào tay…”

Nói câu đó, cúi gằm mặt, chẳng dám tôi.

Tôi cứ nghĩ mình đã cho cơ hội để thật, vẫn tiếp tục lấy một lời dối trá để che đậy lời dối trá khác.

Nhìn chột dạ mà vẫn cố tránh né, tôi bỗng thấy không còn kiên nhẫn nữa.

Tôi thu lại toàn bộ và trách nhiệm, dứt khoát : “Phó Lam Trạch, chúng ta ly hôn đi.”

Lúc tôi ra câu đó, Phó Lam Trạch dường như chưa hiểu.

Anh vẫn còn , đến khi nhận ra tôi thật, nụ kia dần cứng lại, môi cụp xuống, mắt tràn đầy không thể tin nổi.

“Cái… gì cơ?”

Tôi lại, không hề do dự: “Tôi muốn ly hôn.”

Hơi thở của ta bỗng trở nên gấp gáp: “Tại sao?”

Tại sao? Anh ta còn dám hỏi tại sao?

Tôi giận quá bật : “Phó Lam Trạch, suốt một năm nay, đi gặp bác sĩ Bàng mấy lần?”

5

Phó Lam Trạch không cần suy nghĩ, lập tức buột miệng: “Chiều nay còn…”

Nói đến đây, ta đột nhiên khựng lại, dường như cũng nhận ra điều gì đó không ổn.

Tất cả những lời dối trá lộn xộn từ đầu đến giờ cuối cùng cũng bị bóp nghẹt trong khoảnh khắc này, không khí lập tức lặng ngắt như tờ.

Nhưng tôi không cho ta bất cứ cơ hội nào để thở:

“Anh biết không? Hôm nay, tôi cũng có mặt ở buổi đấu giá.”

Đôi mắt đen sẫm của đột ngột chấn : “Em tại sao lại…”

Tôi bình thản tiếp lời: “Anh rất thắc mắc vì sao tôi lại ở đó, đúng không?”

“Vì muốn có tiền chữa cái gọi là trầm cảm của , tôi – một người từng sống như công chúa, vì mà cam tâm nguyện đi lễ tân ở buổi đấu giá.”

“Vì chữa bệnh cho , tôi việc đến kiệt sức, dậy sớm về khuya, sống chẳng khác gì con chó.”

“Phó Lam Trạch, khi lừa tôi, trong lòng có chút nào áy náy không?”

Từng câu hỏi của tôi như tiếng sấm nện thẳng lên người , khiến cả người như hóa đá, đứng chết trân chẳng thể thốt nên lời.

Hồi lâu sau, mới lắp bắp một câu: “Anh xin lỗi.”

Tôi nhắm mắt lại, cả người vô lực dựa vào sofa, mặc kệ nước mắt chảy xuống mặt.

“Anh có biết bộ trang sức đó đối với tôi có ý nghĩa thế nào không? Vì , tôi đem nó đi cầm đổi lấy tiền, lại dùng nó… để gì chứ?”

“Chuyện tối nay, có câu nào là thật không?”

“Từ lúc sản đến giờ, tôi chưa từng than vãn lấy một câu về chuyện sống khổ cực ra sao.”

“Nếu còn lưu luyến kia, thì tôi cho cơ hội.”

“Chúng ta kết thúc đi. Anh quay về với đầu của mình, tôi tự đi con đường của tôi.”

Cuối cùng thì Phó Lam Trạch cũng hoảng rồi. Anh nắm chặt tay tôi như sợ chỉ cần buông ra là mất hết:

“Không! Anh không ly hôn! Có chết cũng không ly hôn!”

Tối hôm đó, tôi và ta cãi nhau trong căng thẳng.

Nói cho cùng, tôi không hiểu ta đang cố chấp điều gì.

Tôi khóa trái cửa phòng ngủ, mặc kệ ta gào khản cả cổ ngoài kia, tôi cũng không mở cửa.

Tâm trạng tôi rối bời, tôi không muốn chuyện, chỉ muốn yên tĩnh một mình.

Tôi nằm trên giường, bịt chặt tai, dần dần thiếp đi trong mơ màng.

Tôi mơ thấy lần đầu tôi gặp Phó Lam Trạch.

Khi đó tôi mười ba tuổi, mười sáu.

Bố dẫn tôi tới nhà họ Phó để bàn chuyện ăn, vừa đến cổng tôi đã không chịu vào, vì từ xa đã nghe thấy tiếng chó sủa dữ dội.

Tôi đứng ngoài cửa, hai con chó đen to đùng do Phó dắt, sợ đến mức chân run lẩy bẩy.

Tôi bị ám ảnh sinh lý với loài chó, chỉ cần nghe tiếng sủa là chân tôi bắt đầu mềm nhũn.

Chú Phó ra nỗi sợ của tôi nên nhốt hai con chó vào chuồng.

, tôi vẫn chui tọt lại vào xe, bố tôi khuyên thế nào cũng không chịu ra.

Bất đắc dĩ, ông chỉ có thể dặn tôi không chạy lung tung.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, ngồi trong xe đợi ông.

Hôm đó trời nắng như đổ lửa, nhiệt độ trong xe tăng rất nhanh.

Tôi bắt đầu cảm thấy khó thở, định mở cửa xe phát hiện nó đã bị bố tôi khóa trái từ bên ngoài.

Tôi đập mạnh vào cửa kính, hi vọng có người phát hiện ra.

Trời như thiêu như đốt, trong xe chẳng khác gì một cái lò hấp. Tôi đổ đầy mồ hôi, tóc dính bết vào mặt, áo ướt sũng dán chặt vào người.

Không khí trong xe ngày càng ngột ngạt, chỉ cần chạm vào ghế da đã bỏng rát như lửa.

Ngay khi tôi sắp tuyệt vọng, cửa kính bên cạnh đột nhiên vỡ toang.

Mảnh kính cứa vào cánh tay tôi, tôi chẳng cảm thấy đau.

Một thiếu niên thò đầu vào, kéo áo tôi, giọng đầy sốt ruột: “Này! Em không sao chứ?”

Thấy tôi không trả lời, lập tức đập nát phần kính còn lại bằng một viên đá.

Anh từ trong nhà mang ra một chiếc khăn phủ lên cửa kính để không tôi bị thương, sau đó đưa tay bế tôi ra ngoài.

Tôi ngồi thẫn thờ trên bãi cỏ nhà , khi hoàn hồn thấy tay bị thương, tôi bật khóc “oà” một tiếng.

Giá mà đời người mãi mãi đẹp như lần đầu gặp gỡ, thì bao nhiêu người đã nên duyên rồi?

Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào căn phòng yên tĩnh, tôi xoa xoa vai, đã lâu rồi mới ngủ một giấc dài như thế.

Nghĩ đến giấc mơ đêm qua, tôi có cảm giác như vừa bước ra từ một thế giới khác.

Khi tôi mở cửa phòng ngủ, lập tức ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức.

Tôi về phía bếp thì thấy Phó Lam Trạch đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Thật hiếm thấy. Trước đây khi còn giả vờ trầm cảm, chỉ có tôi là người dậy sớm nấu đồ ăn cho .

Anh ngồi trên sofa, nghe thấy tiếng mở cửa liền lập tức đứng dậy.

Tôi chẳng buồn liếc một cái, chỉ đi rửa mặt.

Sau khi tôi xong, chủ vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

Khóe môi khẽ , đẩy đĩa sandwich ra trước mặt tôi:

“Anh bữa sáng rồi… Hôm qua cũng mua thuốc, chân em bị trật không để lâu…”

Dưới mắt còn quầng thâm nhạt, có vẻ cả đêm qua không ngủ.

Thì ra biết chân tôi bị thương, mà đêm qua lại không một lời.

Tôi mất kiên nhẫn ngắt lời: “Chuyện tôi tối qua, nghĩ thế nào rồi?”

Một câu đó như xô cả xô nước lạnh vào mặt , dập tắt toàn bộ nhiệt còn sót lại.

Anh tháo tạp dề, đi về phía tôi, giọng chắc nịch: “Anh sẽ không đồng ý ly hôn. Hôm nay chúng ta dọn về nhà chính.”

Tôi đầy cảnh giác, trong mắt không còn chút dịu dàng nào.

Hồi lâu sau, tôi lấy điện thoại, ngồi xuống ghế bắt đầu lướt mạng.

Tay chống đầu, giọng tôi lười biếng thả ra một quả bom:

“Nhưng tôi có người khác rồi.”

“Anh ta nóng tính, không đợi lâu.”

“Lát nữa tôi có hẹn với ấy. Nếu không ngại, chúng ta có thể cùng đi.”

6
Thật ra tôi đã dối. Cái cớ có người khác chỉ là để buộc ta chịu ly hôn. Nhưng việc có người hẹn tôi ra ngoài là thật.

Tối qua sau khi về phòng không lâu, một tài khoản lạ đã gửi lời mời kết qua WeChat.

Người đó có thứ muốn đưa tận tay tôi, hẹn tôi đúng một giờ chiều hôm sau, tại một nhà hàng ở trung tâm thành phố.

Ban đầu tôi chẳng thèm quan tâm, cho đến khi người đó gửi một đoạn ghi âm — tôi nghe xong lập tức đồng ý.

Phó Lam Trạch hơi cúi người xuống, hai tay chống hai bên tôi, trong mắt ta hiện lên chút âm u: “Là ai?”

Tôi mỉm : “Không tiện .”

“Là vì hắn, nên em mới đòi ly hôn với sao?”

Tôi lắc đầu, nụ trên môi cũng tan biến:

“Anh có biết không, bố tôi vì giải quyết khủng hoảng sản, đã thức trắng ba ngày ba đêm, cuối cùng chết vì xuất huyết não.”

“Nói trắng ra, chính là kẻ gián tiếp chết bố tôi.”

Vừa dứt lời, điện thoại của ta vang lên.

Anh bắt máy, đôi mắt u tối lập tức nhuốm vẻ hoảng loạn, như thể đầu dây bên kia xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng.

Anh vội khoác áo lên vai rồi quay người rời khỏi nhà.

Tôi đồng hồ treo tường, rồi trở vào phòng thay đồ và rời đi ngay sau đó.

Tôi đến nhà hàng hẹn trước cả tiếng.

Ngồi xuống, tôi mở điện thoại lướt mạng. Không hiểu cái duyên gì, tôi lại thấy bài đăng mới nhất của đó.

Lần này ảnh bìa là đầu gối bị trầy xước.

Tôi lướt sang tấm thứ hai — không nằm ngoài dự đoán, Phó Lam Trạch xuất hiện trong ảnh.

Anh ta cúi đầu, tay cầm tăm bông và cồn i-ốt, cẩn thận bôi thuốc cho ta.

Dòng thích: “Chỉ là trầy chút da mà ấy đã lo lắng như thế. Lại là một ngày Phó cưng chiều rồi!”

Tôi chỉ thấy nực . Chỉ trầy xước nhẹ mà cũng khiến ta lo đến , xem ra cảm ta dành cho ta thật không hời hợt.

Tôi chẳng còn hứng thú với mấy chuyện này. Lúc này tôi chỉ muốn ly hôn.

Lúc định thoát ra, tôi vô lỡ tay bấm like.

Tôi bực bội uống cạn ly cà phê thứ ba. Đúng lúc đó, chiếc ghế đối diện bị kéo ra.

Tôi ngẩng đầu — đập vào mắt là đôi mắt nâu nhạt ấy.

Khuôn mặt vẫn giữ nụ dịu dàng như lần đầu gặp mặt, chìa tay ra: “Chào Trình, tôi là Lâm Minh Xuyên.”

Tôi lúng túng đứng dậy bắt tay , không ngờ lại đổ cốc cà phê trên bàn.

Tôi không nghĩ người hẹn gặp tôi lại là .

Chỉ mới gặp hai lần, không ngờ lại là Lâm Minh Xuyên.

Hôm qua khi xuống xe, mắt cá chân tôi đã sưng đau đến mức không chịu nổi.

Tôi vịn vào gốc cây bên đường, ngẩng đầu căn phòng trên tầng sáu.

Vì lớp cách nhiệt trên mái bị hỏng, nên phòng tầng sáu rẻ hơn tầng một mấy trăm tệ.

Chỉ vì muốn tiết kiệm, tôi và Phó Lam Trạch đã chọn trên đó.

Trước giờ tôi chưa từng thấy tầng sáu cao như , cho đến khi chân bị thương, tôi mới hiểu thế nào là “mỗi bậc thang đều là tra tấn”.

Lúc tôi vừa bước tới cửa, chợt nghe có ai gọi tên mình phía sau.

Tôi quay đầu — một dáng người cao gầy đang bước lại.

Gương mặt Lâm Minh Xuyên đẹp đến mức chỉ cần đứng im dưới tán cây cũng đủ khiến người qua đường ngoái lại.

Tôi cúi đầu, không muốn để người khác thấy bộ dạng chật vật của mình: “Tổng giám đốc Lâm… sao lại ở đây?”

Anh cầm theo một chai thuốc xoa bóp, ngẩng đầu tòa nhà, giọng như cũ thân thiết: “Em ở tầng mấy?”

Tôi ngượng ngùng: “Tầng sáu.”

Anh gật đầu, rồi đặt chai thuốc vào tay tôi.

Tôi vội vàng rụt tay lại: “Thế này sao …”

Anh đẩy lại, giọng nghiêm túc xen lẫn quan tâm: “Mắt cá chân bị như thế mà không xử lý, sẽ nặng hơn đấy.”

Anh vừa dứt lời, cơn đau như bỗng dội thẳng lên khiến tôi chảy cả nước mắt.

Tôi ngồi phịch xuống bậc thềm, miệng vẫn cứng: “Nặng thì nặng, có ai quan tâm đâu.”

Tôi ngước trời, rồi lại cúi đầu xem đồng hồ: “Muộn rồi, về đi.”

Nói xong, tôi chống tay đứng dậy, định bước lên bậc đầu tiên — chưa kịp bước thì cả người đã bị nhấc bổng.

Tôi hoảng hốt ôm chặt lấy cổ .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...