5
Cũng từng có một chiếc xe như .
Cũng vào một buổi chiều oi nặng như này.
Đến bắt Hách Thiết Sơn đi.
Tội danh?
Người ruột của sớm năm xưa trốn ra nước ngoài.
Trở thành “quan hệ nước ngoài” đè chết đời .
Hách Thiết Sơn bị đưa đi.
Khi trở về.
Anh đã thay đổi hoàn toàn.
Lặng lẽ.
U ám.
Như thể xương sống đã bị rút ra.
Công việc nặng nhất thì giao cho .
Điểm công thấp nhất thì ghi cho .
Ai cũng có thể đạp lên đầu .
Tất cả giông bão mà tôi ra.
Đều đè lên vai như tảng đá khổng lồ.
Cuối cùng.
Chỉ vì muốn kiếm thêm điểm công.
Để mua cho tôi miếng vải Tixi mà tôi thèm muốn mãi.
Anh đi xây đập.
Sạt lở…
Không!
Tôi lắc mạnh đầu.
Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đau nhói.
Kiếp này!
Không !
Tuyệt đối không !
Tôi quay người.
Cắm đầu chạy về phía sân phơi thóc.
Hách Thiết Sơn hôm nay đang phơi lúa mới ở đó!
Nhanh lên!
Nhanh hơn nữa!
Gió rít bên tai.
Mang theo mùi đất ẩm nồng nặc.
Như cơn gió lạnh của trận bão tuyết năm xưa đã tôi.
Lạnh đến thấu xương.
Sân phơi lúa.
Lúa mì trải vàng rực cả một khoảng.
Hách Thiết Sơn đang cùng mấy người đàn ông khác tranh thủ thu hoạch.
Hạt mưa to như hạt đậu bắt đầu rơi xuống lộp độp.
“Mau! Gom lại! Phủ bạt lên!”
Tiếng quát của Hách Thiết Sơn vang xuyên màn mưa.
Anh ghì chặt một góc bạt nặng trịch.
Cánh tay rám nắng cuồn cuộn cơ bắp.
Nước mưa chảy dọc theo đường viền quai hàm sắc nét.
Đúng lúc đó.
Bí thư chi bộ đội sản xuất – lão Vương – hấp tấp chạy tới.
Đầu đội nón lá cũ.
Mặt còn tối hơn cả trời mưa.
“Thiết Sơn! Thiết Sơn!”
Hách Thiết Sơn nghe thấy liền quay lại.
Mưa mờ mắt .
“Bí thư?”
“Đừng thu nữa! Nhanh! Theo tôi lên văn phòng đội!”
Vương thở hổn hển.
“Trên huyện… cử người xuống rồi!”
“Gọi cậu đấy!”
Hách Thiết Sơn khựng lại.
Cánh tay đang giữ bạt.
Gân xanh nổi lên.
Anh về phía văn phòng đội.
Chiếc xe jeep màu xanh đó.
Giống như con thú hoang rình mồi.
Nằm im lìm chằm chằm về phía này qua làn mưa.
Sắc mặt Hách Thiết Sơn.
Dần dần tối sầm.
Mưa xối xuống gương mặt góc cạnh của .
Đôi mắt sâu thẳm kia.
Cuồn cuộn sóng lớn.
Và còn có một tia…
Hiểu rõ.
Chấp nhận số phận.
Kiếp trước.
Anh cũng có ánh mắt này.
Lặng lẽ đặt tấm bạt xuống.
Im lặng đi theo bí thư.
Giống như con bò bị dắt vào lò mổ.
“Anh Thiết Sơn!”
Tôi hét lên rồi lao thẳng vào sân phơi.
Nước mưa và bùn bắn đầy người.
Loạng choạng ngã sấp về phía trước,
Nhưng vẫn kịp ôm chặt lấy cánh tay ướt đẫm nước mưa của .
Nước lạnh buốt.
Chảy dọc theo làn da nóng hổi của .
Thấm vào lòng bàn tay tôi.
“Đừng đi!”
Giọng tôi run lẩy bẩy, vỡ cả ra.
“Huệ Huệ?” Hách Thiết Sơn kinh ngạc tôi.
Ngay sau đó.
Anh giật mạnh.
Muốn gạt tôi ra.
“Về nhà đi!”
“Chuyện này không liên quan đến em!”
Giọng chưa bao giờ nghiêm khắc đến .
“Em không về!” Tôi bám chặt như dây leo.
“Em biết bọn họ tới vì gì!”
“Em biết!”
Tôi ngẩng đầu lên.
Nước mưa hòa với nước mắt.
Chảy ướt mặt.
“Phải không… phải vì chuyện của ?”
Hách Thiết Sơn toàn thân run lên.
Đồng tử co lại.
Nhìn tôi như người xa lạ.
“Em…”
“Thiết Sơn!” Bí thư Vương sốt ruột.
“Đi thôi! Đừng để lãnh đạo chờ!”
“Huệ con! Buông ra đi! Đừng rối thêm!”
Mấy người đang thu lúa cũng vây lại.
Ánh mắt phức tạp.
Có thương .
Có sợ hãi.
Cũng có tránh né.
“Anh Thiết Sơn…”
Tôi càng siết chặt.
Móng tay gần như cắm vào thịt .
Giọng tôi nghèn nghẹn như sắp khóc,
Nhưng từng chữ rõ ràng rành mạch.
“Anh không gì sai cả!”
“Chú là !”
“Anh là !”
“Anh là lao giỏi nhất Hợp tác xã Hồng Kỳ!”
“Anh đã sửa bao nhiêu nông cụ cho đội? Đan bao nhiêu giỏ?”
“Năm ngoái lũ về! Là ai đã nhảy xuống sông bịt chỗ nước xoáy?!”
“Là ! Hách Thiết Sơn!”
“Gốc rễ của ở đây!”
“Mồ hôi của ! Máu của ! Đều đổ trên mảnh đất này!”
“Bọn họ dựa vào cái gì?!”
Tiếng tôi xé toạc màn mưa nặng nề.
Xung quanh lặng như tờ.
Chỉ còn tiếng mưa rào rào trút xuống.
Bí thư Vương há miệng.
Nhưng không lời nào.
Không ai nổi câu nào.
Ánh mắt mấy người nông dân xung quanh đã đổi khác.
Hách Thiết Sơn chằm chằm vào tôi.
Nước mưa nhỏ xuống từ hàng mi dày của .
Ngực phập phồng dữ dội.
Như ống bễ đang kéo căng.
Bàn tay siết chặt tấm bạt phát ra tiếng răng rắc.
Sợi dây căng cứng của sự cam chịu.
Hình như.
Bị tiếng tôi hét vỡ tung.
Anh đột ngột đưa tay lên.
Dùng lòng bàn tay thô ráp.
Vô cùng mạnh mẽ lau mặt một cái.
Nước mưa cùng… thứ gì khác.
Bị quệt đi hết.
Anh cúi đầu.
Nhìn bàn tay tôi vẫn đang bám chặt cánh tay .
Giọng khàn đặc.
Nhưng dứt khoát như thể đã không còn đường lui.
“Buông ra.”
“Huệ Huệ.”
“Anh tự đi.”
Tôi lắc đầu.
Bám càng chặt hơn.
“Em đi cùng !”
Hách Thiết Sơn tôi.
Chăm chăm.
Vài giây.
6
Như cả một đời dài.
“… Được.”
Anh bật ra một chữ.
Rồi trở tay.
Nắm chặt lấy tay tôi.
Nóng hổi.
Ướt sũng.
Nhưng kiên định vô cùng.
Anh kéo tôi theo.
Quay người lại.
Đối diện với bí thư Vương đang sốt ruột đến đỏ mặt.
Lưng thẳng tắp.
Như cây thông già sau núi, sét đánh cũng không quật đổ .
“Bí thư.”
“Đi thôi.”
Trong văn phòng đội.
Khói thuốc lờ mờ.
Không khí ngột ngạt như đông cứng lại.
Người cán bộ đeo kính ngồi sau cái bàn gỗ cũ kỹ duy nhất.
Đang mở hồ sơ đọc.
Hai người khác.
Một trẻ hơn, một lớn tuổi hơn.
Mặt mày lạnh như tượng.
Đứng hai bên như thần giữ cửa.
Hách Thiết Sơn kéo tôi bước vào.
Cả người ướt sũng.
Nước mưa và bùn đất chảy ròng ròng dọc ống quần.
Loang ra nền đất thành mấy vệt tối sẫm.
Anh đứng thẳng lưng.
Giống hệt một cây giáo cắm xuống đất.
Tay vẫn nắm chặt lấy tay tôi.
Rung nhẹ vì hồi hộp.
Nhưng nóng hổi.
“Anh là Hách Thiết Sơn?”
Người đeo kính ngẩng lên.
Ánh mắt sau cặp kính sáng loáng sắc bén như dao.
Quét qua mặt Hách Thiết Sơn.
Lại liếc sang tôi.
Đầy dò xét.
“Dạ.”
Giọng Hách Thiết Sơn trầm, chắc nịch.
Không lộ chút cảm .
“Hách Chấn Bang là gì của ?”
Cuối cùng cũng hỏi ra.
Tim tôi như bị siết chặt.
Hách Thiết Sơn im lặng một giây.
Bàn tay nắm tôi càng siết chặt hơn.
“Là ruột tôi.”
ĐỌC TIẾP:
Bạn thấy sao?