Từ Gia Đình Bùn [...] – Chương 16

CHƯƠNG 16

17

Tôi ánh mắt vừa ngại ngùng vừa háo hức của Hạnh Hoa, bật .

“Được!”

“Cứ để chị lo!”

“Đảm bảo xong, chồng em không rời mắt nổi!”

Hạnh Hoa đỏ mặt, giậm chân thẹn thùng.

“Chị Huệ ơi!”

Tiễn Hạnh Hoa về, tôi vui vẻ lạ thường, vừa nghêu ngao hát vừa đạp máy may tiếp.

Hách Thiết Sơn tan ca về nhà, tay xách một dải thịt ba chỉ.

“Hôm nay có dịp gì đặc biệt thế?” Tôi mừng rỡ hỏi.

“Phát thưởng.”

Hách Thiết Sơn đưa thịt cho tôi, khóe miệng cong cong .

“Năm đồng.”

“Oa! Anh Thiết Sơn giỏi quá!” Tôi nhận lấy, cân thử nặng tay lắm, chắc hai cân đầy!

“Tối nay thịt kho tàu cho nhé!”

“Ừ.”

Hách Thiết Sơn rửa tay xong, đi tới cạnh bàn may, cầm lấy bản vẽ váy liền tôi đang phác thảo dở.

“May cho ai đấy?”

“Hạnh Hoa! Em kể rồi đấy…”

Vừa thái thịt tôi vừa .

“Muốn may váy đỏ bó eo!”

“Thời thượng lắm cơ!”

Hách Thiết Sơn không gì, mắt đường viền cổ áo hơi sâu vẽ trên giấy, chân mày khẽ nhíu lại rồi lại giãn ra.

“Tốt mà.”

Anh đặt bản vẽ xuống, xắn tay áo.

“Anh giúp nhóm lửa.”

“Rồi! Anh đúng là số một!”

Trong bếp, lửa trong lò kêu lách tách.

Trong chảo gang, miếng thịt ba chỉ mỡ nạc xen kẽ đang đảo đều trong nước màu, sôi lục bục, tỏa mùi thơm ngào ngạt.

Hách Thiết Sơn ngồi trên chiếc ghế con trước lò, tay thêm củi.

Ánh lửa nhảy múa, hắt lên gương mặt góc cạnh của , ấm áp vô cùng.

Tôi đảo thịt trong chảo, lòng ngập tràn hạnh phúc.

“Anh Thiết Sơn.”

“Ừ?”

“Anh xem…”

“Cuộc sống của mình bây giờ.”

“Có tính là… sống tốt rồi không?”

Tay Hách Thiết Sơn dừng lại một chút.

Anh ngẩng đầu, xuyên qua làn hơi nóng, tôi.

Trong đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh lửa bập bùng và cả bóng hình tôi.

“Ừ.”

Anh gật đầu thật mạnh.

“Đang sống tốt.”

“Sau này.”

“Còn sẽ tốt hơn.”

Giọng trầm khàn, như một lời hứa.

Mùi thịt kho thơm ngậy lan khắp căn phòng nhỏ, bay ra ngoài cửa sổ, hòa vào bầu trời đêm đầy sao, như chính những ngày tháng càng lúc càng khấm khá của chúng tôi — ngọt ngào, yên ổn, đầy hy vọng.

Gió thu đã nhuộm vàng lá ngô đồng trong huyện.

Tiệm “Huệ May Mặc” của tôi ở khu tập thể nhà máy nông cơ đã đứng vững hẳn, thậm chí còn có chút tiếng tăm.

Đơn đặt hàng từ cửa hàng bách hóa đều đều.

Mấy mẫu “váy liền cải tiến” và “quần ống đứng công nhân” do tôi tự thiết kế trở thành hàng hot.

Gian hàng nhỏ giờ đã chật chội, xoay người cũng khó.

Hách Thiết Sơn ở nhà máy thì càng trọng dụng.

Xưởng mới nhập một lô máy gặt đập liên hợp cỡ lớn.

Sổ hướng dẫn toàn chữ Tây, mấy bác thợ già đều chịu.

Chỉ có Hách Thiết Sơn, nhờ mấy chữ học lỏm từ tôi cộng thêm tính chịu khó mày mò, mà cắn răng đọc hơn nửa quyển dày như gạch.

Cuối cùng trở thành người duy nhất trong xưởng “thuần phục” mấy cục sắt Tây ấy.

Xưởng trưởng vỗ vai , tít mắt.

“Tiểu Hách! Khá lắm!”

“Tháng sau đi tỉnh tham gia tập huấn kỹ thuật nhé!”

“Học cho giỏi vào!”

“Về còn giao việc lớn!”

Hách Thiết Sơn về kể cho tôi nghe, mắt sáng như sao.

“Huệ Huệ.”

“Anh đi tỉnh.”

“Anh sẽ mang quà ngon về cho em.”

Tôi vừa vừa nhẹ một cái.

“Mang quà gì chứ!”

“Anh về bình an là !”

Nhưng trong lòng tôi lại ngọt như mật.

Anh nhà quê vụng về của tôi sắp bay cao hơn nữa rồi.

Chiều hôm đó, tôi đang cắm cúi trong tiệm, may gấp một mẻ hàng cho cửa hàng bách hóa.

Rèm cửa bị vén lên, gió lạnh ùa vào.

“Đồng chí, ở đây may đồ không?”

Tôi không ngẩng đầu.

“Có ạ! Chị chờ chút nhé! Em xong mớ này liền!”

“Không vội.”

Một giọng nữ nghe quen quen, cố ra vẻ khách khí.

“Chà, bà chủ Lương buôn bán phát đạt ghê.”

Tôi ngẩng lên.

Nhìn rõ người tới, nụ trên mặt tôi nhạt đi hẳn.

Là Bạch Lộ.

Cô ta mặc chiếc áo khoác dạ cũ không mới lắm, tóc uốn lọn, mặt còn dặm phấn không giấu nổi vết mệt mỏi, phong sương nơi khóe mắt.

Tay xách một cái túi ni lông in chữ “Thượng Hải” đã cũ.

“Là à.”

Tôi đặt công việc trong tay xuống, giọng bình thản.

“Có chuyện gì?”

Bạch Lộ đảo mắt quanh tiệm tôi – tuy nhỏ sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, treo đầy mấy mẫu quần áo mới may.

Ánh mắt ta phức tạp. Có ghen tị. Có không cam lòng.

Và cả một chút… lộ rõ vẻ sa sút không giấu nổi.

“Đi ngang.” “Vào xem thử.”

Cô ta gượng gạo kéo khóe miệng. “Nghe mày giờ ngon ghê.”

“Chim sẻ hóa phượng hoàng hả?”

Tôi lười đôi co. “Nhờ phúc của .”

“Tạm .”

Bạch Lộ bị tôi chặn họng, sắc mặt hơi khó coi. Cô ta đặt cái túi ni lông lên bàn may của tôi.

“Bộp” một tiếng.

“Giúp tao sửa cái váy.”

Cô ta mở túi, lôi ra một chiếc váy liền màu hồng sẫm. Vải thô ráp, kiểu dáng quê mùa, cổ còn đính mấy hạt sequin lòe loẹt.

“Màu này xấu muốn chết.” “Giúp tao sửa lại.”

“Cái eo cũng rộng thùng thình.” Cô ta chỉ trỏ, giọng sai khiến.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...