Từ Fan Thành Chị [...] – Chương 1

Chương 1

Sau khi từ chối liên hôn và bị cắt hết thẻ, tôi bám theo tiểu thư mờ nhạt, ăn uống thả ga.

Kết quả là phần ăn quá ngon, tôi tăng tận mười cân.

Đêm đó, tôi ôm lấy bụng tròn trịa, nghiến răng từ chối chiếc túi hiệu ấy tặng.

“Chắc tôi không thể fan số một của em nữa rồi.”

“Tại sao?”

“Tôi phải về quê đi xem mắt.”

Nghe , mắt ấy sáng ngời, vỗ ngực :

“Dễ thôi! Anh trai tớ đẹp trai ngời ngời, em trai của tớ ngoan ngoãn nghe lời, để tớ giới thiệu hết cho cậu!”

1

Bố tôi bảo tôi phải gả cho một vị cao niên, người đó sự nghiệp thành đạt, có tiền có quyền, chỉ là tuổi tác lớn hơn tôi。

Trong đầu tôi ngay lập tức hiện lên hình ảnh người ta bụng bia phệ, nét mặt lấm tấm năm tháng。

Phải chỉ định là chàng độc thân kim cương, chứ có ai còn trẻ mà đã Tổng giám đốc điều hành đâu?

Tôi lập tức từ chối, cứng rắn tuyên bố bất kể bằng cách nào cũng không chịu。

Kết quả đến hôm sau, ông ấy liền khóa thẻ của tôi, tôi tức đến chết đi , nên quyết định bỏ nhà ra đi。

Đùa thôi mà, chỉ khóa thẻ có mấy ngày, tôi không tin mình lại có thể chết đói

“……”

Một tuần sau, tôi nhanh chóng phải trả giá cho sự tự tin của mình。

Tôi xin vào nhân viên phục vụ kiếm tiền nhanh, lao vất vả chỉ mấy trăm, còn bị đầu bếp mũm mĩm chùi mỡ lên mông。

Tôi chịu không nổi, ngay lập tức cho hắn một trận, đập đến mặt mũi như quả thịt lợn。

Ông chủ do tôi món ăn bị sai, khách hàng than phiền, nên sa thải tôi mà còn không trả lương。

Đêm khuya, tiền ăn không còn, lại không thể về nhà, tôi run rẩy trong đêm lạnh。

Làm việc bảy ngày, đói sáu bữa, chỉ vì thẻ bị khóa mà tôi thật sự có thể chết đói。

Ôm bụng đói cồn cào, tôi mở ứng dụng Weibo nghĩ xem số tiền lẻ tong tài khoản có rút không。

“Đinh đoong。”

Trang chủ đẩy cho tôi một bài Weibo, kèm theo một lượt thích。

Tôi định bỏ qua, trong tầm mắt bỗng thấy vài chữ “Đói thì tới sân bay đón”。

Nhìn kỹ mới thấy đoạn slogan:

“Ngày mai trùng chuyến bay với kẻ thù không đội trời chung, ở đây tuyển fan! Đói thì tới sân bay đón, không có tiền cũng tới đón, chán thì cũng tới đón, gió mưa tôi vẫn đợi em o…o。”

Tôi bấm vào trang cá nhân ấy, thấy lượng fan chỉ có một nghìn người。

Chắc ta cố bẫy người rồi。

Tôi lướt vài bài Weibo của ta, lại mở album ảnh。

Khi thấy trên thùng rác vô lộ logo Loropiana, tôi im bặt。

Chết tiệt, lãng phí hơn tôi, lại còn đem đồ hiệu đi vứt rác!

2

Vị trí đón sân bay đã tiểu thư “mờ nhạt” đăng lên trang chủ.

Ngày hôm sau, tôi đến sớm một nửa tiếng, đúng giờ có mặt.

Chuyện thật giả mặc kệ, đã đến thì cứ thử, cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị!

Hành lang sân bay giờ đã bị vây kín bởi ba ba hai hai người, trong đó mấy phía trước còn cầm banner và lightstick.

Chẳng mấy chốc, tiếng ào ào vang lên, những fan chờ đợi từ lâu ùa tới.

Nữ minh tinh bịt khẩu trang, từ góc này chỉ thấy đôi chân mày tỉa tót và ánh mắt của ấy.

Tôi chẳng am hiểu giới giải trí, hoàn toàn không nhận ra là ai, liếc một vòng quanh đám đông.

Cuối cùng, tôi phát hiện bộ đồ đã giới thiệu trên thông tin — áo khoác da, chân váy chấm bi, bốt cao đen.

Nhìn thấy chiếc khuyên tai to bản, tôi chắc mẩm đây chính là tiểu thư đó.

Tôi mỉm bước tới, bỗng ấy nghiêng đầu, mỉa mai:

“Ồ ha, Tạ Đồng, không có ai ra đón cậu à?”

Tạ Đồng hạ nửa chiếc kính râm, liếc sang chỗ đối thủ xem, lạnh lùng : “Hehe, fan mượn hả? Tên em viết còn sai bét luôn.”

Vừa nghe , nữ minh tinh quay ngoắt lại .

Tôi đảo mắt hai vòng, lập tức chạy tới bên Tạ Đồng “chống lưng”:

“Tạ Đồng! Mình là fan của cậu, hâm mộ cậu từ lâu lắm rồi, hôm nay đến đón cậu chỉ để xin chữ ký, cậu cho mình không?”

Tôi hào hứng, cố tỏ ra vui sướng như fan gặp thần tượng, tay cầm tờ giấy run run.

Tạ Đồng đứng há hốc.

Đối thủ của ấy cũng ngạc nhiên: “Em bảo chỉ có anti fan thôi mà? Sao bây giờ lại có fan thế?”

Mối quan hệ giữa hai thì tôi không rõ, tôi vẫn rất chuyên nghiệp.

Ngay lập tức tôi liệt kê lý do thích Tạ Đồng, từ vai diễn webdrama này đến chương trình thực tế kia.

May sao tối qua tôi đã ôn lại toàn bộ thông tin debut của Tạ Đồng, giờ thì thấy diễn xuất của ấy chẳng thua kém ai.

Cuối ván này, Tạ Đồng chiến thắng trong gang tấc, còn “đối thủ không đội trời chung” của ta lúc ra về cứ như muốn gãy luôn cả hàm răng.

Nụ trên môi Tạ Đồng rạng rỡ đến khó tả, đôi mắt ánh lên niềm vui, và hỏi:

“Cậu thật sự là fan của mình à? Không ngờ mình còn có fan cơ đấy!”

Tôi hơi bối rối, vừa muốn giải thích rằng mình là người để đón sân bay, thì đã thò tay vào túi Dior tote, lấy ra một hộp sô--.

Thương hiệu này tôi biết rõ—Godiva, chính là “Rolls-Royce” trong thế giới sô--.

“Đói chưa? Đã vất vả đón mình rồi, ăn chút đi nhé, fan của mình không thể để đói !”

Cô mở hộp sô-- và đưa thẳng cho tôi, kèm theo mấy quả dâu tây đã rửa sạch.

Hương thơm của thức ăn thoang thoảng bay vào mũi, kích thích vị giác, tôi nuốt khô cả nước miếng.

Ối giời ơi.

Tôi muốn khóc luôn.

Lâu rồi tôi mới ăn đồ sang chảnh như !

Mùi thơm khiến tôi suýt nữa nuốt vội cả hộp.

Khi Tạ Đồng hỏi có muốn đi mát-xa cùng không, tôi cảm đến mức rưng rưng.

Chùi vội những giọt “nước mắt” không có thật, tôi thề rằng: “Từ nay mình sẽ là fan số một của cậu!”

3

Chế độ đãi ngộ fan của tiểu thư này, hình như hơi quá tốt rồi.

Nửa tháng trôi qua, khi tôi cân lại, trời như sụp đổ.

Tôi tăng đúng mười cân!

Khi thấy con số trên cân, Tạ Đồng vẫn nhiệt hẹn tôi đi nhà hàng mới khai trương ở trên cao.

“Nghe đầu bếp mời từ Hồng Kông sang, bảo bối, cậu nhất định sẽ thích.”

Tôi chỉ biết khóc mà không ra nước mắt.

Đúng lúc ấy, bố gọi điện, giọng nghe đầy xót xa:

“Chi Chi, lang thang đến rồi, con đã biết sai chưa?”

Tôi sờ lên bụng tròn quay, thở dài:
“Hứa tổng ơi, con bố đã bị người ta nuôi béo thêm mười cân rồi.”

Bố tôi im lặng một hồi, rồi giọng hốt hoảng:
“Con có ai rồi à?”

“Con chưa.”

“Vậy ai đã ‘nuôi béo’ con?”

Tôi không biết trả lời sao cho phải.

Im lặng nửa phút, bố đành đổi chủ đề:
“Việc liên hôn lần trước con vẫn chưa thể chấp nhận ư? Người ta đã đề nghị nhiều lần, bố mới đồng ý, sao con lại khó bố ? Cứ đi gặp một lần đi, Chi Chi?”

Tôi hoàn toàn không để tâm đến lời ông, đầu óc chỉ nghĩ lát nữa phải từ chối thế nào khi Tạ Đồng rủ đi nhà hàng.

Thật sự không thể ăn thêm nữa!

Tôi sắp béo như heo con mất thôi!

“Không muốn liên hôn thì cứ đi xem mắt, bố sẽ để người kia đến, con cũng không còn trẻ, mau chóng nên duyên đi!”

Lời bố vẫn còn vang vọng bên tai cho đến khi Tạ Đồng tìm đến.

Cô ấy cầm chiếc túi hiệu định tặng tôi, vui vẻ đưa tới:

“Khí chất của cậu hợp với chiếc túi này quá, tặng cậu đấy, mau mang thử xem.”

Tôi đôi mắt long lanh của , rồi chiếc túi sang trọng trên tay — suốt thời gian qua, Tạ Đồng không chỉ dẫn tôi ăn ngon, còn mượn du thuyền riêng của trai ấy cho tôi vui chơi.

Cuộc sống đúng là chẳng thoải mái như lúc thẻ bị khóa, … tôi lại sờ tay lên bụng, nghiến răng từ chối:

“Mình e rằng không thể fan số một của cậu nữa rồi.”

Tạ Đồng ngẩn ra:
“Tại sao?”

“Bố mình bảo mình phải về quê đi xem mắt rồi.”

Thế là ổn rồi chứ?

Tôi nghĩ, Tạ Đồng nhất định hiểu ý tôi.

Ai ngờ ngay giây tiếp theo, mắt bừng sáng.

Cô thở phào một cái, vỗ ngực:

“Dễ thôi! Anh trai tớ đẹp trai vô đối, em trai của tớ ngoan ngoãn nghe lời, để tớ giới thiệu hết cho cậu!”

Tôi: “……”

4

Tạ Đồng việc rất nhanh, nhất quyết không đi nhà hàng nữa, bắt tôi phải về nhà ấy.

Về đến ngôi nhà có bố mẹ, trai và em trai của Tạ Đồng.

“Ôi trời, chuyện gì to tát đâu, cũng chỉ là đàn ông thôi mà. Nhà tớ có sẵn hai người rồi!”

Tạ Đồng vui như trẩy hội, cứ như thể tôi đã từ fan thành chị dâu hay em dâu của ấy .

Nhà Tạ Đồng cũng giống nhà tôi, vừa vào cổng, đã giới thiệu tôi với quản gia rồi sai người chuẩn bị trái cây và trà.

Trên tường phòng khách, treo những tấm ảnh gia đình.

Tôi liếc ngay thấy một người đàn ông có tướng mạo cực kỳ ưu tú.

Anh ta đứng cạnh Tạ Đồng, cao hơn cả cái đầu, đôi lông mày thanh tú, sống mũi cao ráo, cả người toát lên vẻ lạnh lùng tựa băng giá.

Chắc chắn là trai ấy rồi.

Đang định ngó xem em trai ấy trông thế nào thì từ cầu thang vang tiếng khẽ .

Tạ Đồng gọi to:

“Tạ Đại Thần mau qua đây, để chị giới thiệu tốt của chị cho em biết!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...