Quay lại chương 1 :
“Anh thật sự thích Tư Vãn à?”
“Chẳng phải trước đây rất ghét ấy sao?”
Khi tôi bước đến cửa, nghe câu của Mạnh Ân Hi.
Tôi không vội vào, mà đứng dựa vào cửa, lặng lẽ chờ câu trả lời của người đàn ông.
15
“Tôi ghét Tư Vãn? Tôi từng à? Cô có chứng cứ gì không?”
Liên tiếp những câu hỏi dồn dập khiến Mạnh Ân Hi không còn khí thế, lắp bắp không đáp .
Vì Giang Dao thực sự chưa từng ra câu đó, tất cả chỉ là lời đồn từ bên ngoài.
Giang Dao cuối cùng cũng hiểu, vì sao vợ mình lại đối xử lạnh nhạt đến .
Tất cả là do đám người này gieo rắc thị phi.
Ngày mai nhất định phải khiến mấy tờ báo lá cải chuyên bịa đặt này đóng cửa!
“Vợ tôi dù tốt xấu thế nào, tóm lại vẫn hơn , đừng ôm mộng hão huyền nữa. Cô biết rõ, hiện giờ tinh thần tôi không bình thường, chắc cũng hiểu rằng, bệnh tâm thần người không bị truy cứu trách nhiệm.”
“Lần cuối cảnh cáo, tôi không thích , tránh xa tôi ra.”
Lời của sắc bén, không để lại chút đường lui, chẳng ai dám nghi ngờ thật giả.
Mạnh Ân Hi cắn môi, không cam lòng.
Lời đã đến mức này, ta dứt khoát liều một phen.
“Anh dối! Nếu thực sự không có chút cảm nào với tôi, thì ba năm trước, đã không bỏ rơi Tư Vãn, chọn tôi rồi!”
16
Ba năm trước, do sơ suất của chị Ninh, tôi và Giang Dao cùng tham gia một chương trình thực tế.
Mạnh Ân Hi cũng là một trong những khách mời nữ.
Lúc đó bộ phim mới của tôi và Thẩm Tư Ngọc vừa khởi quay, đoàn phim tính toán xa, muốn tạo độ hot bằng cách ghép cặp CP, nên đã mời Thẩm Tư Ngọc đến.
Qua “đi cửa sau”, tôi và Thẩm Tư Ngọc sắp xếp rút thăm trúng cặp đôi trong một tuần.
Ngoài việc cùng ở chung, chương trình còn phát kẹo ngọt cho fan hâm mộ.
Cư dân mạng tin sái cổ, bàn tán về chuyện chúng tôi sẽ ngồi bàn nào khi kết hôn.
Vì Thẩm Tư Ngọc bổ sung vào phút cuối, số lượng nam nữ không cân đối, Giang Dao trở thành người “bị bỏ rơi”.
Phòng ở ngay sát phòng tôi.
Bản thân Giang Dao tỏ vẻ dửng dưng, fan trên mạng thì kêu oan thay .
Tối hôm đó, tổ chương trình tổ chức trò chơi “thật lòng hay mạo hiểm” trên tầng một.
Thẩm Tư Ngọc bị ốm, với tư cách là diễn, tôi ở trên lầu chăm sóc, không tham gia trò chơi.
Nhưng trò chơi livestream, điện thoại tôi phát trực tiếp hình ảnh họ đang chơi.
Ngay vòng đầu tiên, đến lượt Giang Dao.
Câu hỏi rất khó:
“Nếu chọn một khách mời nữ, sẽ chọn ai?”
“Không biết.” Anh chọn uống rượu.
Tối hôm đó, vận xui bám riết lấy , bị hỏi mấy câu liền.
Đạo diễn thấy không ổn, chương trình nhạt nhẽo, phải ép chọn một lần mạo hiểm.
Tổ chương trình đưa một sợi dây đỏ, vẫn là câu hỏi đầu tiên, chọn người khách mời nữ mà muốn, rồi buộc dây đỏ vào tay nắm cửa phòng của ấy.
Không cần thực hiện trước ống kính.
Chỉ cần đến sáng hôm sau, chương trình tiết lộ kết quả.
Giang Dao cầm sợi dây đỏ đi lên lầu, ánh mắt thản nhiên lạnh nhạt.
Phòng bên trái là phòng tôi, bên phải là phòng Mạnh Ân Hi.
Ống kính dừng lại ở đó, cắt ngang đúng lúc cao trào.
Tôi và Thẩm Tư Ngọc đang hot, CP của chúng tôi sốt, không ai có thể chen chân.
Nên khán giả đương nhiên ghép cặp với Mạnh Ân Hi.
Điều quan trọng nhất là, Mạnh Ân Hi từng công khai mẫu người lý tưởng của ấy là Giang Dao.
Tôi bước ra từ phòng Thẩm Tư Ngọc, vô chạm ánh mắt của .
Không còn máy quay, hai người cũng chẳng thèm che giấu.
Tôi nhíu mày, giọng không kiên nhẫn: “Tránh đường.”
“Em chọn Thẩm Tư Ngọc là vì thích ta sao?”
Đây là lần thứ hai hỏi câu này.
Lần đầu tiên, tôi đáp:
Anh nhạt đầy châm biếm: “Mắt mù.”
Tôi đã giơ tay tát ngay trước mặt bao người.
“Giang Dao, đừng giở trò nữa, không liên quan đến Thẩm lão sư!”
Anh không né tránh, trong mắt ánh lên nỗi mất mát.
Mà lúc này, tôi tưởng vẫn chưa chán trò chơi: “Muốn bị tát thêm lần nữa à?”
Giang Dao đứng yên, ánh mắt sắc lạnh tan biến.
Phòng phía sau hé cửa, Thẩm Tư Ngọc cầm chiếc nhẫn tôi đánh rơi.
“Cảm thấy cái này rất quan trọng, đừng quên nó.”
Ánh mắt Giang Dao dõi theo, tay cầm dây đỏ siết chặt đến trắng bệch.
Tôi nghẹn lời.
Một cảm giác không muốn bị xem thường dâng lên.
Sợ ngay khoảnh khắc tiếp theo, sẽ nhạo tôi bao năm rồi vẫn không quên .
Tôi cầm nhẫn, ném ra ngoài cửa sổ, giọng điệu cố giữ bình tĩnh: “Không quan trọng nữa.”
Mạnh Ân Hi chạy đến, kịp lên tiếng, ta nấp trong bóng tối từ trước, với Giang Dao: “Anh định chọn Tư sao?”
Giang Dao tôi, giọng nghẹn ngào, khàn khàn.
“Không phải.”
Ngày hôm sau, ống kính ghi lại hình ảnh, tay nắm cửa phòng Mạnh Ân Hi lỏng lẻo buộc một sợi dây đỏ.
17
Đầu Giang Dao đau âm ỉ, sắc mặt dần tái nhợt.
Thế mà bên tai vẫn văng vẳng giọng chói tai kia.
“Tư Vãn bây giờ cảm với Thẩm Tư Ngọc tốt lắm, có paparazzi tiết lộ, họ đã kết hôn từ lâu, còn sống chung nữa.”
“Giang Dao, đang tự lừa dối mình cái gì ?”
Tên Thẩm Tư Ngọc này đã nghe đến, chính là tối hôm qua.
Giang Dao không trả lời nổi Mạnh Ân Hi, đuôi mắt đỏ bừng, môi bị cắn đến rướm máu.
Những mảnh ký ức vỡ vụn khiến chính cũng không nhớ nổi, lúc đó rốt cuộc vì sao lại không chọn Tư Vãn.
Mạnh Ân Hi tưởng mình đã chiếm thế thượng phong.
Cô ta đắc ý: “Thừa nhận đi, lúc đó trong lòng vốn dĩ không hề coi trọng Tư Vãn bằng tôi.”
“Cô Mạnh.” Tôi lạnh lùng mở miệng, ta giật nảy mình.
“Cô phiền thật đấy, có thể cút không?”
Bạn thấy sao?