Từ Đối Thủ Trở [...] – Chương 3

Chương 3

6,

Bữa tối chuẩn bị bằng cách tham gia trò chơi để giành nguyên liệu nấu ăn, vì có cả trẻ lớn và trẻ nhỏ, nên trò chơi sẽ chia thành nhóm trẻ lớn và nhóm trẻ nhỏ.

Linh hồn của tôi đã là người trưởng thành, tôi đã giành rất nhiều nguyên liệu tốt.

Tôi và mẹ tôi đống nguyên liệu trước mắt mà ngơ ngác.

Ca sĩ Từ Dật không ngại lớn tiếng chế giễu:

“Đúng là phí của trời!” 

Tôi không ngần ngại đáp trả:

“Cười cái gì mà ! Cái đồ hạng bét!”

Nụ trên mặt Từ Dật cứng đờ.

Nụ ấy lại chuyển sang khán giả.

[Đây là định luật bảo toàn năng lượng sao?]

[Đống nguyên liệu này để Giang Vân và đứa trẻ chín tuổi dùng thì đúng là lãng phí lương thực thật!]

Mẹ tôi không biết nấu ăn, tôi đã thành người lớn cũng không phải cái gì cũng giỏi.

Tôi ôm nguyên liệu đi tìm đầu bếp:

“Tuyển đầu bếp đây! Chỉ cần giúp chúng tôi nấu thì có thể cùng ăn với nhau!”

Nghê Hiền túm chặt “nghịch tử” nhà mình, nhỏ giọng cảnh cáo: “Con không giơ tay!”

Nghê Tự Chi vội đến phát đ i ê n. 

[Tôi biết cậu đang gấp, cũng phải từ từ đã, sắc mặt của mẹ cậu đi.]

Ngày đầu tiên trôi qua an toàn.

Ngày hôm sau, khi gà còn chưa gáy thì đạo diễn đã gọi tất cả chúng tôi dậy.

“Bữa sáng ai đến trước thì ăn trước! Đội thứ ba và thứ tư không có bữa sáng!”

Mẹ tôi vẫn còn đang say giấc.

Tôi nhận lệnh bò dậy, chạy vội đi giành bữa sáng.

Với đôi chân ngắn tũn, tôi không thể giành với người lớn.

Tổng cộng có ba gia đình, hai gia đình có hai người lớn đã dậy, nhóm của Nghê Hiền thì Nghê Tự Chi giành bữa sáng.

Ba người lớn cúi đầu tôi.

“Mẹ cháu đâu?”

Đạo diễn vô lương tâm cợt: 

“Ninh Ninh, giờ phải sao? Phải nhịn đói rồi.”

Khẩu phần bữa sáng không nhiều, không thể chia sẻ cho nhau.

Nhưng những người không có bữa sáng không chỉ có tôi và mẹ, mà còn có Hứa xui xẻo và cặp song sinh của ấy.

Từ Dật hỏi đạo diễn: “Còn có cách nào khác để kiếm thức ăn hoặc nguyên liệu không?”

Đạo diễn : “Những người không có bữa sáng có thể tham gia một trò chơi hỏi nhanh đáp nhanh để giành bữa sáng.”

Từ Dật đầy cảnh giác: “Nghe thì đơn giản, chắc chắn có bẫy.”

Tất nhiên là có bẫy rồi, tôi đã xem chương trình thực tế này, còn nhớ một số kế hoạch, câu hỏi của phần hỏi nhanh đáp nhanh rất hóc búa, chuyên hỏi những chuyện không thể trả lời.

Từ Dật là người lớn nên trả lời trước, mới đến câu thứ ba thì đen mặt, hất tay áo bỏ đi.

Tới lượt tôi, đạo diễn hắng giọng:

“Thích ba hay mẹ hơn?”

“Cháu thích mẹ, ba cũng thích mẹ. Nhưng cả nhà cháu đều ghét !”

Tôi bổ sung thêm:

“Vì trẻ con đều ghét những kẻ thích chuyện chia rẽ gia đình người ta như !”

“Chú dậy sớm hơn cả gà, sao không vào chuồng gà mà ở!”

“Khách mời cũng ghét ! Nhân viên phải tăng ca cũng ghét ! Khán giả cũng ghét ! Chọn giờ phát sóng kì cục thế này cơ mà!”

“……”

Nhân viên và khán giả nước mắt lưng tròng.

7,

Đạo diễn không tiếp tục hỏi nữa, mà công khai thù hằn đuổi tôi ra khỏi trò chơi.

“Chú không dám chơi nữa à!”

Cuối cùng sau khi tất cả các gia đình khác đ á n h răng rửa mặt xong, đạo diễn công bố nhiệm vụ cho buổi sáng.

Mẹ tôi rất áy náy vì buổi sáng không dậy nổi, bà vội xin lỗi tôi.

Tôi méo miệng, nhướn mày, nâng cằm bà lên và thì thầm:

“Không, nương nương xinh đẹp ơi, là do thần vô dụng, không thể nương nương…”

“… no bụng.”

Đạo diễn suýt bị sặc nước miếng, vội lau mồ hôi lạnh:

“Để một đứa trẻ khiến phòng phát trực tiếp bị khóa thì quá mất mặt rồi.”

Trong phòng phát sóng trực tiếp:

[Sao tôi có cảm giác con bé định câu đó nhỉ.]

[Cục cưng ơi, con thêm vài câu nữa đi, đây có phải là những câu mà ba con hay với mẹ con không?]

Trong những trò chơi tiếp theo, tôi rất cố gắng. 

Những trò chơi thể lực thì tôi không thể, trò chơi đòi hỏi trí tuệ thì tôi luôn giành chiến thắng. 

Trưa nay không cần nhịn đói nữa.

Giờ nghỉ trưa, bọn trẻ tràn đầy năng lượng nên không chịu ngủ.

Nhỏ nhất là năm tuổi, cặp song sinh long phụng là mười tuổi.

Bọn trẻ rất ngưỡng mộ những người mạnh mẽ, đặc biệt là cặp song sinh nhà Từ Dật, chúng cứ quấn lấy tôi đòi chơi trò chơi cùng.

Nhưng chẳng bao lâu, chúng đã khóc lóc và không chơi với tôi nữa.

Vì chúng không thắng lần nào.

Tôi vô tội : “Mọi người đều là trẻ con mà! Tôi thắng là chuyện đương nhiên!”

Ánh mắt của Nghê Tự Chi tôi như đang thiêu đốt, chắc hẳn ấy đang m ắ n g tôi không biết xấu hổ.

Bọn trẻ càng khóc to hơn.

Tôi vội chạy đến dỗ chúng nó.

Tôi với trai của cặp song sinh: “Là đàn ông thì phải có dáng vẻ đàn ông chứ, khóc lóc thì xấu hổ c.h.ế.t đi !”

Với em của cặp song sinh, tôi bảo: “Anh Nghê Tự Chi , em khóc trông rất xấu xí.”

Nghê Tự Chi: “?”

Cách này rất hiệu quả, bé đặc biệt thích gương mặt của Nghê Tự Chi, lập tức dừng khóc, Nghê Tự Chi bằng ánh mắt đẫm lệ.

Trẻ năm tuổi thì rất vô lý, bé khóc đòi xem phim hoạt hình.

Tôi nghĩ ngợi một chút rồi bảo: “Thế chúng ta diễn hoạt hình cho bé xem nhé!”

Ý tưởng này phần lớn mọi người có mặt đồng ý.

Vì tôi là người đưa ra ý tưởng nên đương nhiên tôi giật lấy loa phóng thanh từ tay đạo diễn vô lương tâm kia:

“Từ giờ trở đi! Tôi là đạo diễn!”

Đạo diễn thực thụ: “?” 

Rõ ràng là đã có âm mưu từ lâu!

“Diễn vở kịch Cô bé Lọ Lem đi!”

Người lớn trẻ con ngồi thành hàng, nghe tôi chỉ huy.

“Tôi là đạo diễn xấu xa, nên tôi sẽ mở cửa sau cho mẹ tôi, mẹ xinh đẹp của tôi sẽ đóng vai Lọ Lem!”

Đạo diễn: “……” 

Có cảm giác bản thân bị mỉa mai.

Giang Vân bị đẩy ra với vẻ mặt xấu hổ.

Tôi tiếp tục : “Mọi người đều biết! Dì Nghê không thích mẹ tôi! Cho nên dì Nghê sẽ đóng vai…”

Nghê Hiền vừa ngượng vừa lo lắng.

“… vai hoàng tử!”

Nghê Hiền hơi sững sờ, hỏi: “Chẳng phải dì nên đóng vai mẹ kế đ ộ c ác sao?”

Tôi nghiêm túc từ chối: “Con sẽ không cho dì cơ hội bà của con đâu!”

Dì là mẹ chồng tương lai của tôi mà! Vai vế không thể lộn xộn !

Nghê Hiền run người.

Những người chuẩn bị mắng tôi đều lập tức khựng lại.

Các vai diễn lần lượt phân phát.

Từ Dật đóng vai mẹ kế độc ác.

Cặp song sinh đóng vai hai chị em xấu tính.

Từ Dật: “Long phụng thai biến thành thai song sinh à ha ha ha!”

Các vai diễn lần lượt chia cho từng người, Nghê Tự Chi nhận vai quản gia của nhà hoàng tử.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...