10.
Hôm nay, tôi hẹn ăn tối với tiểu thư nhà họ Chu, đồng thời bàn bạc về việc hợp tác kinh doanh.
Tâm trạng tôi rất tốt, trên đường về nhà, thậm chí còn ngâm nga vài câu hát.
Đi sau xe tôi là một chiếc xe khác, bên trong có hai vệ sĩ cao lớn.
Họ là những người tôi với giá cao, phụ trách bảo vệ tôi mỗi khi ra ngoài.
Từ sau lần tôi ra tay với Dư Miểu Miểu, tôi đã vệ sĩ.
Tôi sợ ta phát điên trả thù, không dám lơ là cảnh giác.
Đến cổng biệt thự, tôi thấy Phong Kinh Tắc ngồi gục dưới đất.
Thời gian này, tôi mải tập trung vào chuyện của tiểu thư nhà họ Chu và Chu Niên Vọng, đã lâu rồi không liên lạc với ta.
Gần như tôi đã quên mất sự tồn tại của người này.
Anh ta nồng nặc mùi rượu, mắt đỏ hoe, ánh mắt mơ màng, trông có vẻ không tỉnh táo.
“Thích Nhan, em về rồi!” Anh ta tôi đầy vui mừng, lảo đảo đứng dậy.
Khi ta lao tới định ôm tôi, tôi kịp thời tránh đi.
Anh ta ôm hụt, loạng choạng suýt ngã.
“Em vẫn còn giận sao?” Giọng ta đầy uất ức.
“Chúng ta đã chia tay rồi, xin giữ khoảng cách.” Nói rồi, tôi ra hiệu cho vệ sĩ.
Hai người họ bước tới, ngăn cách tôi và Phong Kinh Tắc.
“Thích Nhan, tối qua tại sao em không nhắn tin cho ? Hôm nay cũng không tới tìm ?” Giọng ta khàn khàn, “Em có biết đợi em cả ngày không?”
“Nhắn tin gì? Sao tôi phải tìm ? Anh đợi tôi gì?”
Thật sự tôi rất thắc mắc.
“Haha!” Anh ta bỗng bật , ngồi bệt xuống đất, hoàn toàn mất đi dáng vẻ của một tổng giám đốc.
“Em quên rồi, em thực sự quên rồi?” Ánh mắt ta đầy bi thương, “Sao em có thể quên chứ?”
Đúng lúc này, một chiếc xe lao đến.
Cửa xe mở ra, Dư Miểu Miểu chạy vội xuống.
Cô ta lao đến bên cạnh Phong Kinh Tắc, đỡ lấy cánh tay , giọng đầy quan tâm: “Anh Phong, sao lại chạy đến đây? Em đã rồi, người phụ nữ này không có trái tim. Cô ta còn không nhớ sinh nhật của , sao vẫn không buông bỏ ta?”
Hôm nay là sinh nhật của Phong Kinh Tắc sao?
Thật sự tôi đã quên mất.
Tôi nhận ra rằng, kể từ khi thoát khỏi sự kiểm soát của cốt truyện và rời xa Phong Kinh Tắc – nam phụ thâm này, ký ức về ta trong tôi cũng dần mờ nhạt.
Những thứ liên quan đến ta trong trí nhớ của tôi ngày càng ít đi.
Ví dụ, trước đây tôi thuộc lòng số điện thoại của ta, giờ thì không thể nhớ nổi.
Hoặc như, khi tôi dọn dẹp căn nhà này, cờ thấy vài bức ảnh chụp chung của tôi và ta.
Trong ảnh, cả hai đều mặc đồ thể thao, bối cảnh là dưới một gốc cây lớn, bên cạnh còn lộ ra góc của một chiếc lều.
Dường như đó là lúc chúng tôi đi cắm trại cùng nhau.
Nhưng tôi hoàn toàn không có chút ký ức nào về bức ảnh này.
Lúc đó, tôi cầm ảnh, cau mày suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không nhớ bất kỳ điều gì.
Cuối cùng, tôi từ bỏ, ném những bức ảnh đó vào thùng rác.
11.
Sinh nhật của Phong Kinh Tắc, đối với tôi trước đây, là một ngày khắc sâu trong tâm trí.
Tôi không cố ý quên, giờ đây lại chẳng thể nhớ nổi.
Quả thật tôi không biết hôm nay là sinh nhật ta.
Nhưng cho dù có biết, tôi cũng sẽ chẳng gì cả.
Phong Kinh Tắc định lao tới chỗ tôi, bị vệ sĩ ngăn lại.
Dư Miểu Miểu cũng đứng bên cạnh cố sức kéo ta lại.
“Sao em có thể quên sinh nhật chứ? Trước đây, đúng lúc nửa đêm vào ngày sinh nhật , em luôn gửi tin nhắn chúc mừng, còn cẩn thận chuẩn bị quà sinh nhật.
Thích Nhan, em nhiều như thế, cảm của em sâu đậm như thế, sao có thể hết là hết …” Vừa , nước mắt vừa lăn dài trên gương mặt ta.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy ta khóc.
“Anh Phong, em vẫn còn đây mà!” Dư Miểu Miểu ta đầy sâu sắc. “Bạch Thích Nhan không biết trân trọng , đó là ta không có phúc. Từ giờ trở đi, em sẽ mãi ở bên , không bao giờ rời xa nữa!”
Phong Kinh Tắc ta, nghiêm túc lắc đầu: “Không, em không thích . Người em thích là Chu Niên Vọng.”
Nói đến đây, như sực nhớ ra điều gì, ta đột nhiên quay sang tôi, ánh mắt sáng rực: “Chu Niên Vọng bị bắt rồi! Hắn vào tù rồi! Haha, đúng là hả dạ!”
Cảm của ta trở nên kích , đẩy mạnh Dư Miểu Miểu sang một bên, thậm chí còn lùi lại một bước, như cố giữ khoảng cách với ta.
Anh ta quay sang tôi, vui mừng : “Trước đây bảo vệ Dư Miểu Miểu vì coi ấy như em , sợ ấy bị Chu Niên Vọng – kẻ điên đó – bắt nạt.
Giờ thì tốt rồi, Chu Niên Vọng không thể ấy nữa, ấy cũng không cần bảo vệ nữa. Thích Nhan, nghe lời em, từ nay giữ khoảng cách với ấy. Em không thích ấy ở trong nhà chúng ta, sẽ để ấy chuyển đi. Em đừng rời xa nữa, không?”
Dư Miểu Miểu nghe , đau khổ : “Anh Phong, dối! Người nhất là em! Anh từng sẽ mãi bảo vệ em! Trước đây là em nhầm người, giờ em đã thay đổi rồi mà. Em biết rõ cảm của , em sẽ trân trọng—”
Nói rồi, ta bước tới định lao vào lòng Phong Kinh Tắc, bị ta đẩy mạnh ra.
“Đi đi! Thích Nhan không thích em lại gần !”
Thân hình nhỏ bé của Dư Miểu Miểu bị đẩy mạnh, ngã ngửa xuống đất.
Cô ta hét lên đau đớn.
Sắc mặt Phong Kinh Tắc tái nhợt, vội lao tới đỡ ta: “Miểu Miểu, em không sao chứ? Xin lỗi, không cố ý!”
Nói rồi, ta bế ta lên, chạy thẳng vào chiếc xe đang chờ sẵn bên cạnh.
Chiếc xe lập tức rồ máy, nhanh chóng rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng hai kẻ phiền phức này cũng đi khỏi.
Khi vào nhà, tôi bắt đầu cân nhắc có nên chuyển đến nơi khác hay không.
Ở đây rất dễ bị họ tìm đến, tôi thật sự không muốn gặp lại hai người đó thêm lần nào nữa.
Chỉ muốn sống thật xa họ, trong một tương lai mà họ không hề tồn tại.
Dù , qua chuyện này, tôi cũng xác nhận một điều.
Phong Kinh Tắc không hề Dư Miểu Miểu vì bị cốt truyện điều khiển.
Anh ta thật sự quan tâm đến mà đã bảo vệ từ nhỏ.
Điều này thể hiện rõ qua phản ứng vừa rồi của ta.
Bây giờ, câu chuyện mà chúng tôi từng sống trong đó đã biến mất.
Tác giả không thể can thiệp vào cuộc sống của chúng tôi nữa, và chúng tôi cũng không còn chịu sự sắp đặt của cốt truyện.
Mỗi người đều tự do.
Khi không còn bị điều khiển, cảm tôi dành cho Phong Kinh Tắc đã tan biến, và tôi cũng không còn muốn hy sinh vô điều kiện vì ta nữa.
Nhưng cảm của ta dành cho Dư Miểu Miểu thì vẫn còn.
Như cũng tốt.
Trước đây, tôi từng nghĩ, nếu Phong Kinh Tắc cũng chỉ vì cốt truyện mà trở thành nam phụ thâm , thì những việc ta tổn thương tôi đều là bất đắc dĩ.
Tôi sẽ không thể hoàn toàn trách ta.
Nhưng bây giờ thì rõ rồi, cảm của ta là xuất phát từ nội tâm.
Dù không còn tác giả kiểm soát, ta vẫn quan tâm đến Dư Miểu Miểu.
Điều này khiến tôi hoàn toàn nhẹ lòng khi rời xa ta.
12.
Tôi vẫn quyết định chuyển nhà.
Tôi muốn sống một cuộc đời yên tĩnh hơn.
Khi thu dọn đồ đạc, tôi phát hiện một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.
Trung tâm bức tranh là hai bóng lưng tựa vào nhau.
Hoàng hôn, ráng chiều, thảo nguyên và gió mát, mọi chi tiết đều hoàn mỹ đến khó tin.
Có thể thấy người vẽ tranh này có tay nghề rất cao.
Tôi chữ ký ở góc tranh, cái tên và con dấu ấy sao lại quen thuộc đến ?
Tôi mở điện thoại tra thử, quả nhiên là ta.
Đó là một họa sĩ hiện đại có chút tiếng tăm, giá trị các tác phẩm của ta tăng vọt sau khi ta qua đời cách đây hai năm.
Một số bức tranh thậm chí còn bán với giá gấp vài chục lần ban đầu.
Nhìn bức tranh, tôi đưa ra quyết định sẽ bán đấu giá nó.
Nếu theo cách cao cả, tôi không hiểu tranh, giữ nó chỉ là lãng phí. Chuyển nó cho người biết trân trọng mới phát huy giá trị của nó.
Còn nếu thẳng ra, tôi thích tiền hơn là tranh.
Hơn nữa, tôi không nhớ mình đã có bức tranh này như thế nào, mọi ký ức liên quan đều biến mất.
Điều này đồng nghĩa với việc, nó có thể liên quan đến Phong Kinh Tắc.
Nếu , càng không thể giữ lại.
Ngày đấu giá.
Tôi đến hiện trường, khi bức tranh trưng bày, một người đột nhiên lao tới, nắm chặt tay tôi.
“Phong Kinh Tắc, buông ra!” Tôi cố gắng vùng vẫy không đủ sức chống lại ta.
Tôi hối hận vì đã không mang theo vệ sĩ, thật bất cẩn.
“Em dám mang bức tranh này ra bán đấu giá?” Giọng ta nghẹn ngào, “Bạch Thích Nhan, sao em có thể ? Em thật sự quên đi cảm của chúng ta rồi sao?”
Nhân viên đấu giá chạy đến, tách chúng tôi ra.
Tôi hít sâu mấy hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận.
Tôi nghiêm túc : “Tôi đã bao nhiêu lần, chúng ta chia tay rồi.”
“Em có biết bức tranh này có ý nghĩa gì không? Đây là tín vật định của chúng ta, là báu vật mà em từng nâng niu. Mỗi lần mang ra xem, em còn đeo găng tay. Thế mà bây giờ em lại muốn bán nó? Bạch Thích Nhan, em thật sự không có trái tim!”
Tôi chớp mắt: “Anh đừng với tôi rằng hai bóng lưng trong tranh là chúng ta đấy nhé?”
Anh ta nở một nụ còn khó coi hơn cả khóc: “Haha, em thật sự quên rồi!
Hôm đó, khi tôi bị nợ nần đè nặng đến mức không thở nổi, đã chạy ra bờ hồ để giải khuây.
Em lén theo tôi, lại một lần nữa tỏ .
Nhìn dáng vẻ dịu dàng, kiên trì của em, tôi không kìm lòng mà tâm.
Tôi đã nhận lời tỏ của em, em vui mừng đến phát khóc.
Chúng ta nắm tay nhau đứng bên bờ hồ ngắm hoàng hôn.
Cảnh tượng ấy đã lọt vào mắt của một họa sĩ đứng sau lưng.
Ông ta cảnh này quá đẹp, chụp lại rồi về nhà vẽ thành bức tranh này.”
“Về sau, vô gặp lại chúng ta, ông ta nhận ra và tặng bức tranh cho chúng ta.
Hai năm trước, khi họa sĩ qua đời, các tác phẩm của ông ta tăng giá chóng mặt, nhiều bức bán với giá trên trời. Nhưng em lại bức tranh này là tín vật định , là báu vật vô giá. Em muốn giữ nó cả đời, dù đắt đến đâu cũng không bán.”
“Thật sao?” Tôi hơi lúng túng, vì không nhớ nổi những chuyện này.
Nhưng ý định bán bức tranh của tôi vẫn không thay đổi.
Hai bóng lưng trong tranh là tôi và Phong Kinh Tắc sao?
Ngay cả con người của ta tôi còn không cần, gì đến một bức tranh?
Trong buổi đấu giá, Phong Kinh Tắc liên tục ra giá, cuối cùng mua lại bức tranh với mức giá gấp 10 lần giá khởi điểm.
Ai mua cũng , miễn là tôi đã kiếm tiền, thế là vui rồi.
Rời đi, Phong Kinh Tắc lại sâu sắc tiến đến bên tôi, :
“Thích Nhan, đã vật lộn rất lâu vẫn không thể buông tay em.
Anh đã từng cảm nhận sâu đậm mà em dành cho , nên không tin em đã thực sự quên .
Em chỉ đang giận dỗi thôi, đúng không?
Yên tâm, đã dứt khoát cắt đứt với Dư Miểu Miểu rồi. Từ nay về sau, sẽ không can thiệp vào chuyện của ấy nữa.”
Anh ta nở một nụ tự tin:
“Bức tranh đó, sau này nhất định sẽ treo trong ngôi nhà chung của chúng ta. Vì điều đó, sẽ cố gắng để đưa em quay về.”
Lời bày tỏ đầy sâu sắc của ta khiến tôi cảm thấy buồn nôn, cả người nổi da gà.
Tôi chán ghét trợn mắt, quay người định bỏ đi thì Dư Miểu Miểu từ xa chạy đến với vẻ mặt đầy phấn khởi.
“Anh Phong! Cuối cùng em cũng tìm rồi!”
Bạn thấy sao?