Tự Do Sau Màn [...] – Chương 2

Chương 2

4.

Dựa trên phần nội dung đã có và dàn ý của tiểu thuyết, tôi – nhân vật Bạch Thích Nhan – dường như chỉ là một tồn tại đầy mâu thuẫn và bi kịch trong cốt truyện.

Nhân vật của tôi xây dựng khá hoàn hảo, số phận lại vô cùng éo le.

Là đại tiểu thư sinh ra trong gia đình giàu có, lớn lên dưới sự nuông chiều của cha mẹ, muốn gì nấy.

Nhưng tôi lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện, thành tích xuất sắc, đam mê nhiều lĩnh vực, có thể là tài hoa hơn người.

Mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió, không chút tì vết của một tiểu thư nhà giàu kiêu căng hay hoang phí, ngược lại còn dịu dàng, khiêm tốn và luôn nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ trong chuyện xem mắt.

Và chính trong một buổi xem mắt như thế, tôi gặp Phong Kinh Tắc – một người đàn ông đang chơi đàn piano trong nhà hàng, kẻ sa cơ lỡ vận.

Từ đó, cuộc đời tôi rẽ ngoặt một trăm tám mươi độ, như từ con đường nhựa thẳng tắp đột ngột chuyển sang con đường núi hiểm trở, không bao giờ còn bình yên nữa.

Phong Kinh Tắc, gia đình sản, bị người quen cũ chế giễu, ngay cả thanh mai trúc mã mà ta luôn che chở – Dư Miểu Miểu – cũng biến mất không chút dấu vết.

Anh ta đủ mọi công việc, lao lực khắp nơi chỉ để trả hết nợ cho gia đình.

Ngoài vẻ ngoài xuất sắc, ta chẳng có gì đáng để tự hào.

Nhưng tôi lại “trúng tà” mà ta ngay từ cái đầu tiên.

Khi đang trong buổi xem mắt, tôi không thèm để tâm đến người đối diện, mà chỉ mãi ngắm chàng trai chơi đàn piano.

Cha mẹ tôi tất nhiên không vừa lòng với Phong Kinh Tắc, không muốn tôi qua lại với ta.

Họ tìm mọi cách ngăn cản, thậm chí giam tôi ở nhà để ngăn tôi gặp ta. Nhưng chẳng bao lâu sau, cha mẹ tôi gặp tai nạn xe hơi và qua đời.

Từ đó, không ai còn có thể cản tôi đến bên ta nữa.

Với tư cách là người thừa kế duy nhất, tôi nắm trong tay khối tài sản khổng lồ.

Tôi dùng tiền để giúp Phong Kinh Tắc trả nợ, còn muốn giúp ta thành lập công ty.

Có lẽ vì tác giả muốn giữ hình tượng cho nam phụ, nên ta chỉ nhận hai mươi triệu từ tôi, đủ để trả hết nợ.

Còn việc mở công ty, xây dựng lại sự nghiệp, ta kiên quyết không nhận thêm sự giúp đỡ từ tôi.

, tôi vẫn ở bên cạnh ta.

Tôi giao công ty mà cha mẹ để lại cho người quản lý chuyên nghiệp, còn bản thân thì toàn tâm toàn ý chăm sóc ta, lo lắng cho cuộc sống thường nhật, hậu phương vững chắc để ta tập trung vào sự nghiệp.

Phong Kinh Tắc đã thành công, ta nhanh chóng tái thiết doanh nghiệp gia đình, thậm chí còn vượt qua quy mô tập đoàn trước kia.

Khi mọi thứ đang dần ổn định, nữ chính quay trở lại.

Dư Miểu Miểu vì ghen tuông khi thấy nam chính mập mờ với người khác, đã giận dỗi ly hôn.

Cô ta trở về, và Phong Kinh Tắc hoàn toàn nhận trách nhiệm chăm sóc ta.

Thậm chí, ta đưa ta về nhà mình ở.

Trong một chuyến du ngoạn trên biển, Dư Miểu Miểu và tôi cùng rơi xuống nước.

Phong Kinh Tắc đã chọn cứu nữ chính.

Còn tôi – của ta – thì bỏ mạng trong vụ tai nạn này.

Tiểu thuyết chỉ viết đến đây.

5.

Đúng , trong tiểu thuyết, tôi – Bạch Thích Nhan – đã chết.

Từ dàn ý câu chuyện cũng có thể thấy, sau đó tôi không bao giờ xuất hiện nữa.

Nhưng không biết vấn đề xảy ra ở đâu, tôi lại chưa chết.

Có lẽ là nhờ ý chí cầu sinh mãnh liệt của tôi.

Khi bị chìm dưới nước, trong lòng tôi dâng lên sự không cam tâm mãnh liệt, tôi không muốn mình cứ thế mà chết đi.

Cảnh tượng cuộc đời vụt qua như đèn kéo quân trước mắt, tôi sững sờ nhận ra, sống từng ấy năm, hóa ra tôi chẳng gì.

Ngoài những năm tháng miệt mài học tập, vừa tốt nghiệp xong, cuộc đời tôi đã hoàn toàn xoay quanh Phong Kinh Tắc.

Tôi không cam lòng để cuộc đời mình kết thúc như .

Không muốn chuyến ghé thăm cõi đời này trở nên vô nghĩa.

Dường như còn rất nhiều việc tôi chưa kịp , một cuộc sống rực rỡ vẫn chưa thực sự bắt đầu.

Sau đó, linh hồn tôi bước vào một căn phòng tối đen, thấy cuốn tiểu thuyết ấy.

Đứng ở góc độ của một người ngoài cuộc để lại cuộc đời mình, tôi chỉ thấy đầy rẫy sự bất hợp lý.

Có vẻ như vì nhân vật của tôi không quan trọng, tác giả đã không buồn xây dựng một cách chỉn chu.

Trong dàn ý, nam chính, nữ chính, và nam phụ đều có tiểu sử chi tiết, còn tôi thì không.

, nhân vật của họ dù thế nào cũng giữ sự nhất quán.

Còn nhân vật của tôi thì thay đổi một cách kỳ lạ, mâu thuẫn hoàn toàn với hình tượng ban đầu.

Ban đầu, tôi là một người con ngoan ngoãn, hiếu thảo, luôn biết nghĩ cho cha mẹ, biết cảm thông và thấu hiểu.

Nhưng sau khi gặp Phong Kinh Tắc, tôi dường như mất đi khả năng suy nghĩ bình thường, chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến việc ở bên ta, không hề bận tâm đến cảm của cha mẹ mình.

Là một nhân vật pháo hôi ít đất diễn, có lẽ tác giả đã lười biếng khi thiết kế nhân vật này.

Cũng nhờ sự hời hợt đó mà tôi có cơ hội thức tỉnh.

Hơn nữa, tôi có cảm giác, kể từ khi thoát khỏi cái chết, tôi đã không còn chịu sự khống chế của cốt truyện nữa.

Khi đối mặt với Phong Kinh Tắc, tôi không còn cảm giác mê đắm như trước kia.

Tôi không còn muốn ở bên ta mọi lúc mọi nơi, mà ngược lại, khi ta, chỉ thấy khó chịu.

Có phải vì đã từng cận kề cái chết không?

Khi thủ tục xuất viện, bác sĩ từng rằng, trong lúc tôi hôn mê, tim đã ngừng đập một lúc.

Khoảnh khắc đó, họ đều nghĩ rằng tôi đã chết.

Nhưng rất nhanh, nhịp tim của tôi lại hồi phục.

Họ không thể giải thích hiện tượng này, chỉ có thể gọi đó là một kỳ tích.

Tôi đoán, chính trong vài giây tim ngừng đập đó, tôi đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện.

Từ giờ, tôi tự do rồi.

Chiếc xe đã dừng trước khu biệt thự Tây Viên – nơi tôi và Phong Kinh Tắc đang ở.

Nếu có thể, tôi muốn rời khỏi bệnh viện và đi thẳng, không bao giờ quay lại nơi này.

Nhưng nhiều đồ đạc cá nhân và giấy tờ quan trọng của tôi vẫn còn ở đây, nên tôi phải quay lại để thu dọn.

Nhập mã mở khóa, bước vào phòng khách, ngay lập tức tôi thấy Dư Miểu Miểu đang ngồi trên ghế sofa.

trông rất xinh đẹp, lời thì đầy độc địa:

“Ồ, chưa chết à?”

Cô ta vắt chân phải lên sofa, giọng điệu đầy khinh miệt:

“Tôi chỉ vừa là trẹo chân thôi, Phong đã lập tức bỏ lại, chạy về đây bôi thuốc cho tôi. Tôi bảo muốn ăn đồ ngọt, ấy liền tự ra ngoài mua. Lúc rơi xuống nước, người ấy cứu cũng là tôi.

Những điều này lên điều gì? Cô còn định tự lừa mình dối người đến bao giờ?

Mặt mũi dày thật đấy, cứ bám lấy Phong không chịu buông. Không có ấy thì không sống nổi hay sao?”

6.

Tôi liếc ta: “Cái mặt xấu xa này của , Phong của biết không?”

Dư Miểu Miểu thoáng sững người, rồi bật : “Từ lúc tôi dọn vào đây, Phong đã theo cầu của tôi, tháo hết camera trong nhà. Độc ác như thế này chỉ dành riêng cho thôi, Phong sẽ không bao giờ thấy mặt xấu của tôi đâu. Trong mắt ấy, tôi mãi mãi là nhỏ ngây thơ, đáng , không hề mưu mô.”

Nói xong, ta còn nháy mắt một cái, nở nụ ngọt ngào.

Đó là biểu cảm mà Phong Kinh Tắc thích nhất.

“Ồ, nhà không có camera à.” Tôi gật gù, từng bước tiến lại gần Dư Miểu Miểu.

Nhận ra điều gì đó bất thường, giọng ta bắt đầu lạc đi vì bất an: “Cô, định gì?”

Tôi nhếch môi đầy ác ý, đưa tay tặng ta một cái tát.

Dư Miểu Miểu bị đánh đến ngẩn ra, hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại.

Khi định thần, ta ôm mặt, ánh mắt trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

“Cô dám đánh tôi, Bạch Thích Nhan!”

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy vì tức giận: “Tôi sẽ !”

“Vậy thì để tôi đánh một trận cho đã trước đã!” Tôi nhào tới, đè chặt ta xuống sofa.

Với chiều cao 1m66, trước Dư Miểu Miểu chỉ cao 1m58, tôi hoàn toàn áp đảo.

Cô ta không thể phản kháng, chỉ biết để mặc tôi đánh.

Tôi đã quên mình tát ta bao nhiêu lần, cấu véo bao nhiêu cái. Cô ta từ chửi rủa chuyển sang hét, khóc lóc, cuối cùng là cầu xin, nức nở van nài.

Khi tôi đã mệt, cuối cùng dừng tay, còn giẫm mạnh vài cái vào cổ chân bị thương của ta.

Cô ta đau đớn hét lên thảm thiết.

Dùng sức mạnh thể chất để bắt nạt kẻ yếu hơn, tôi không hề thấy áy náy.

Vì trận đòn này của tôi chẳng là gì so với những gì ta từng với tôi.

Tôi vẫn nhớ, có lần Phong Kinh Tắc đi công tác, Dư Miểu Miểu mang hai gã vệ sĩ vào nhà, ấn đầu tôi xuống bồn rửa trong phòng vệ sinh.

Mỗi khi tôi sắp ngạt thở, ta lại cho tôi ngoi lên thở một chút, rồi tiếp tục dìm xuống.

Cô ta hành hạ tôi suốt gần một tiếng đồng hồ, đến khi thấy chán mới chịu buông tha.

Cô ta không để lại vết thương nào, nên khi Phong Kinh Tắc về, tôi kể lại thì ta chẳng tin một lời, thậm chí còn cau mày trách móc tôi.

Khi đó, tôi chỉ thấy tủi thân, không hề giận dữ hay oán trách ta vì không tin mình.

Đó chính là sức mạnh của cốt truyện.

Tôi từng si mê mù quáng đến mức không nhận ra mình bị điều khiển.

Dư Miểu Miểu nằm bẹp trên sofa, thở hổn hển.

“Anh Phong sắp về rồi. Cô dám đối xử với tôi thế này, ấy sẽ không tha cho đâu!”

Tôi nhún vai thờ ơ: “Tùy thôi!”

Không để ý đến ta nữa, tôi đi vào phòng thu dọn đồ đạc.

Quần áo và các thứ linh tinh quá nhiều, mất thời gian nên tôi chẳng buồn mang theo.

Tôi chỉ gom giấy tờ, chứng nhận, và những món đồ giá trị mình tự mua.

Khi chuẩn bị rời đi, tôi chợt nhớ ra một chuyện.

Tôi lấy một cây gậy trên ban công, nằm sấp bên mép giường, cố hết sức với lấy chiếc thẻ ngân hàng từ dưới gầm giường.

Đây là chiếc thẻ chứa 25 triệu mà Phong Kinh Tắc từng trả lại tôi.

Khi đó, tôi đưa ta 20 triệu để trả nợ. Sau khi vực dậy sự nghiệp, ta đã chuyển thẳng vào tài khoản tôi 25 triệu, rằng 5 triệu là tiền lãi.

Tôi đã phản ứng thế nào nhỉ?

Tôi tức giận chất vấn ta, tại sao lại vội vàng trả tiền cho tôi, còn cả gốc lẫn lãi? Anh ta muốn cắt đứt quan hệ với tôi đến sao?

Tôi đau khổ cho rằng, việc ta chính là để tránh ràng buộc, không muốn dính dáng gì thêm với tôi.

Sau đó, tôi lấy chiếc thẻ mà ta chuyển tiền, ném thẳng xuống đất trước mặt ta trong cơn phẫn nộ.

Chiếc thẻ bật lên một cái rồi rơi vào gầm giường.

Vì giận dỗi, tôi không bao giờ đụng đến số tiền đó, thậm chí còn quên mất việc nhặt thẻ lên.

Đúng là ngớ ngẩn đến mức khó tin.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...