4
Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, tài khoản mới giả con trai vừa xuất hiện trong danh sách trò chuyện không bao lâu, mẹ tôi đã phát hiện.
Tài khoản phụ vừa mới lập, lập tức nhận cả loạt tin nhắn dài từ bà.
【Mày là ai?】
【Tại sao lại kết với con tao?】
【Mày muốn gì?】
【Con tao vẫn còn là sinh viên, mày thế là phạm pháp, biết không?】
Nhìn những lời chất vấn quen thuộc ấy, khóe môi tôi khẽ nhếch lên thành một nụ .
Tôi bắt đầu thực hiện đúng theo kế hoạch, trả lời từng bước:
【Chào , cháu là học của ấy, bọn cháu quen nhau ở thư viện.】
【Cháu rất ngưỡng mộ ấy – thông minh, xinh đẹp – hiện tại cháu đang theo đuổi ấy.】
【Mày là cái thá gì? Mà cũng đòi theo đuổi con tao à?】
【Thưa , cháu rất nghiêm túc.】
【Cháu thấy Niệm Niệm sống khá khó khăn, mà nhà cháu điều kiện tốt, có thể hỗ trợ phần nào, cháu nghĩ hai đứa ở bên nhau cũng không có gì sai trái.】
Tôi gõ dòng này rất chậm.
Vì tôi biết từ “hỗ trợ” này sẽ đụng trúng dây thần kinh nhạy cảm nhất của mẹ tôi — thứ bà luôn tự hào nhất là một mình nuôi tôi khôn lớn, không cần ai bố thí.
Quả nhiên, ngay lập tức xuất hiện cầu gọi video.
Tôi từ chối cuộc gọi, rồi nhắn tiếp:
【Cô ơi, cháu đang bận, không tiện nghe máy.】
【Nhưng xin yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Niệm Niệm.】
Tôi đang định gõ thêm vài dòng nữa thì bất ngờ nhận thông báo cảm thán đỏ.
Bà đã xóa tôi.
Tôi bật nhẹ — đúng như tôi dự tính.
Tôi lập tức gửi lại cầu kết .
Kèm theo lời nhắn: 【Cô ơi, đừng như . Cháu thật lòng mến Niệm Niệm.】
Bị từ chối. Tôi lại gửi tiếp.
【Niệm Niệm xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.】
Lần thứ tư vừa gửi đi chưa đến mười giây, điện thoại tôi đã đổ chuông.
Trên màn hình hiện lên hai chữ “Mẹ Gọi.”
Tôi quyết định nghe máy.
“Mày bị điên à? Tự nhiên kết với người lạ? Thằng đó là ai?”
“Nói đi! Câm rồi à? Bị nó mê hoặc rồi đúng không? Nó gì với mày hả?”
Giọng bà đầy phẫn nộ, the thé đến mức nhói cả tai tôi.
“Mẹ.”
“Con thật sự đã cậu ấy rồi.”
Đầu dây bên kia bỗng chốc im lặng mấy giây.
“Con vừa gì?”
“Con , con cậu ấy rồi.”
“Hy vọng mẹ có thể chúc phúc cho bọn con.”
“Con điên rồi à?” Giọng mẹ tôi đột ngột cao vút, gần như hét lên: “Mới quen mấy ngày mà với đương? Con có biết bây giờ lừa đảo nhiều thế nào không?”
“Mẹ à, cậu ấy rất tốt với con, luôn quan tâm chăm sóc con.”
“Con thì biết cái gì là ?” – Bà gần như gào lên – “Con mới năm nhất, còn cả tương lai phía trước, sao có thể vì một thằng con trai mà hủy hoại mọi thứ?”
“Mẹ, cậu ấy thật sự rất tốt với con.”
Mẹ tôi bật ra một tiếng khinh lạnh đến gai người.
“Tốt? Thế nào gọi là tốt? Mua cho con mấy bữa cơm là tốt? Tặng con vài món rẻ tiền là tốt?”
“Con ngây thơ quá! Đàn ông tốt với con đều là có mục đích!”
“Nó chỉ muốn ngủ với con thôi! Ngủ xong là đá! Đến lúc đó con khóc cũng chẳng ai cứu nổi!”
“Con thì biết cái gì là !”
Câu đó như một ngòi nổ, châm lên cơn giận đã bị dồn nén từ lâu trong tôi.
“Vậy mẹ biết là gì à?”
“Kiểm soát tất cả mọi thứ của con, đó là sao? Lục lọi hết tin nhắn của con, đó là của mẹ sao?”
Bên kia bỗng chững lại một giây.
“Mẹ, con đã lớn rồi.”
“Con có quyền kết , có quyền thích một người. Đây là cuộc sống của con, không phải phần nối dài của mẹ.”
“Mọi thứ của mày là do tao cho! Mày lấy tư cách gì cãi lại tao?”
Tôi nghẹn đến không thở nổi.
Đây chính là cuộc sống của tôi — mãi mãi bị ràng buộc bởi ý chí của bà, mãi mãi sống trong cái bóng của bà.
“Con không muốn cãi nhau nữa.”
“Nhưng lần này, con sẽ không nghe lời mẹ.”
Tôi không đợi bà thêm, dứt khoát bấm nút ngắt máy.
5
Tôi biết mẹ sẽ nhanh chóng đến trường tìm tôi.
Bà sẽ không dễ dàng bỏ qua — bà chưa bao giờ cho phép bất kỳ sự phản kháng nào tồn tại.
Tôi mở WeChat, chằm chằm vào trang thanh toán.
Thông qua tính năng “thanh toán thân thiết,” mẹ có thể giám sát từng giao dịch của tôi theo thời gian thực.
Tôi phải thoát khỏi sự kiểm soát này.
Nhìn số dư 500 tệ trong tài khoản,
Bạn thấy sao?