Tự Do Đáng Giá [...] – Chương 2

CHƯƠNG 2

Tôi tìm một chỗ khuất ngồi xuống, lặng lẽ ăn cơm.

Ánh đèn trong căn tin dần trở nên mờ nhòe trước mắt tôi.

Nghĩ đến chuyện mẹ cứ thản nhiên đăng nhập WeChat của tôi, chẳng quan tâm tôi đang gì,

Tôi thấy cả người đầy bức bối.

Tôi nhai đồ ăn một cách máy móc, hoàn toàn không cảm nhận mùi vị gì.

Điện thoại bất ngờ rung lên, trên màn hình hiện cuộc gọi từ mẹ.

“Niệm Niệm, con đang gì đấy? Mẹ thấy WeChat của con chưa quét thẻ về ký túc xá, sao tan học rồi mà chưa về?”

Giọng bà có phần tra hỏi, tôi gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bà đang nhíu mày vào điện thoại.

“Hôm nay con có bài thi, vừa mới thi xong, giờ đang ăn ở căn tin.”

“Mẹ, lần sau nếu mẹ định đăng nhập WeChat của con, có thể báo trước một tiếng không ạ? Nãy con không thanh toán tiền ăn, xấu hổ lắm…”

Tôi dè dặt đưa ra lời thỉnh cầu.

Giọng bên kia điện thoại lập tức cao vút lên tám độ.

“Mẹ đăng nhập WeChat của con thì sao? Mẹ là mẹ của con! Ai cho phép con đến giờ này còn chưa về ký túc xá?”

Tôi nhắm mắt lại, đưa điện thoại ra xa một chút, để giọng đanh thép ấy không bắn thẳng vào màng nhĩ.

Bà hoàn toàn bỏ qua chuyện tôi vì hành của bà mà không thể ăn tối, chỉ bận tâm đến cảm giác và nỗi lo của riêng mình.

“Con tưởng mẹ muốn đăng nhập à? Mẹ là vì lo cho con! Đại học nhiều người xấu lắm, mẹ chỉ sợ con bị lừa. Con biết có bao nhiêu nữ sinh bị gạt rồi không? Bao nhiêu người đã trượt dài rồi?”

Tay tôi siết chặt lấy điện thoại, đốt ngón tay trắng bệch.

Tôi đã là người trưởng thành, mà đến một bữa cơm cũng không có quyền tự do.

“Mẹ, con biết rồi, con sai. Mẹ đúng.”

“Mẹ đăng xuất WeChat rồi, nhớ ăn xong phải về ký túc xá quét thẻ ngay, nghe chưa?”

“Dạ, con nghe rồi, mẹ.”

2
Về đến ký túc xá, việc đầu tiên tôi là đăng nhập WeChat, kết với Lâm Thư rồi chuyển khoản cho cậu ấy.

Dù chỉ là 8 tệ 5, để thể hiện lòng biết ơn,

Tôi do dự một chút, rồi sửa lại số tiền thành 18 tệ 8.

【Chuyển khoản: 18.8 tệ】

【Cảm ơn cậu đã giúp tôi hôm nay.】

Gửi tin xong, tôi chăm màn hình, chờ cậu ấy trả lời.

Vài phút sau, cậu ấy nhắn lại một dòng, tôi vội vàng mở ra.

【Bữa này tôi mời, không cần khách sáo đâu.】

Tôi cắn môi, lại nhắn thêm một câu:

【Cậu cứ nhận đi, tôi thật sự rất biết ơn.】

Lâm Thư vẫn không chịu nhận, tôi đồng hồ, quyết định đi tắm trước.

Tắm xong quay lại chỗ ngồi, tôi cầm điện thoại lên.

Trên màn hình lại hiện lên dòng chữ quen thuộc—

【Tài khoản WeChat của vừa đăng nhập trên thiết bị khác.】

Tôi như rơi xuống đáy vực.

Một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.

18 tệ 8.

Chắc chắn bà đã thấy khoản chuyển tiền này và chuẩn bị chất vấn tôi.

Tôi vội vàng mở WeChat trên máy tính, hàng loạt tin nhắn hiện ra như dao cứa vào mắt.

【Vừa rồi con chuyển 18.8 cho ai?】

【Ở ký túc xá buổi tối mà còn tiêu tiền gì?】

【Có phải bị lừa không? Trả lời mẹ mau!】

Có lẽ vì tôi chưa kịp trả lời, nên bà đăng nhập luôn vào WeChat của tôi.

Tôi đang định gõ câu giải thích thì một tin nhắn mới lại bật ra.

【Mẹ đã liên hệ với cậu ta rồi.】

Tôi vội mở khung chat với Lâm Thư.

Tôi thấy bà đã gọi video với cậu ấy suốt ba phút.

Sau cuộc gọi đó, Lâm Thư lập tức hoàn tiền.

【Bạn ơi, mẹ vừa gọi cho tôi.】

【Tôi đã hoàn tiền rồi, coi như bữa này tôi mời , sau này nếu có cơ hội thì quen sau nhé.】

Ngón tay tôi run rẩy định gõ lời xin lỗi, phát hiện cậu ấy đã xóa tôi khỏi danh sách bè.

Đây là lần thứ bao nhiêu rồi?

Mẹ tôi lúc nào cũng như .

Tùy tiện lục xem tin nhắn của tôi!

Hồi cấp ba, có một người thân từng kể với tôi chuyện thầm thích một người.

Tin nhắn bị mẹ tôi đọc .

Bà chụp màn hình rồi gửi thẳng cho giáo viên chủ nhiệm và giám thị khối.

Kết quả là người ấy bị xử lý kỷ luật.

Từ đó tôi bị mọi người trong trường xa lánh.

Tôi đã từng nghĩ lên đại học rồi sẽ ổn hơn.

Tôi đã đến một thành phố cách nhà bốn trăm cây số, tưởng rằng có thể hít thở bầu không khí tự do.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...