Từ Đầu Tới Cuối [...] – Chương 1

Chương 1

Sau kỳ thi đại học, vị hôn phu của tôi chán ghét tôi quấn lấy ta, liền hỏi đám em của mình:

“Có ai trong mấy cậu dụ ta ngoại giúp tôi không?”
“Thôi đi, ai chẳng biết ta chỉ coi cậu là chó liếm thôi mà.”

Cả đám ầm lên, chỉ có em trai ruột của ta là không .
Sau này, em trai ta đương, giấu rất kỹ, chỉ đăng một bức ảnh hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Chu Tự Dự bức ảnh rất lâu, nụ dần dần biến mất.
Tay này… sao lại giống tay vị hôn thê của ta đến thế?

1.

Tôi và Chu Tự Dự có hôn ước.
Anh ta là kiểu học bá nho nhã, cao quý, người thừa kế nhà họ Chu.
Ai cũng biết ta coi thường đứa trẻ gửi nuôi như tôi.
Nhưng không ai biết, sự quản thúc của ta đối với tôi gần như biến thái.

Anh ta từng cãi lại ý định của gia đình, từ bỏ suất học trung học ở Mỹ, chỉ để ở lại trong nước… trông chừng tôi.
Mỗi lần tôi học thêm về muộn trở về, trong căn biệt thự trống trải ấy, ta luôn đứng trên lan can tầng hai, yên lặng xuống.
Tôi không thể trốn đi đâu .

Nhẫn nhịn suốt ba năm, cuối cùng cũng kết thúc kỳ thi đại học.
Tôi cầm trong tay giấy báo trúng tuyển đại học danh tiếng, rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi ta.
Quan trọng hơn là, Ôn Triều Triều xuất hiện.

Cô ta ngoan hơn tôi, xinh đẹp hơn tôi.
Chu Tự Dự vì ta mà lệ, thậm chí còn đánh nhau, đi đâu cũng dắt ta theo.
Anh ta về nhà ngày càng muộn, quản tôi cũng ít dần.

Tâm trạng tôi vô cùng phấn khởi, vùi đầu trong phòng đọc tiểu thuyết cp suốt nửa tháng.
Đang đọc đến đoạn chẳng biết trời đất là gì, thì bị tin nhắn nhóm oanh tạc.

【Lâm Trúc Lý, nếu không thuận mắt việc Triều Triều thích Dự ca, thì thẳng ra đi.】
Hội thân của Ôn Triều Triều lập nhóm mắng tôi.
Chỉ vì ta biết Chu Tự Dự muốn đưa tôi đi du lịch tốt nghiệp.

Tôi sống nhờ nhà người khác, chưa từng dám mở miệng đòi hỏi điều gì, chuyến đi này là do mẹ Chu thưởng cho tôi vì thành tích tốt, lần đầu tiên tôi mới đi chơi.

【Chiều nay Triều Triều đã khóc rất lâu rồi.】
【Biết rõ ta thi đại học không tốt, tâm trạng không vui, còn cố ý chọc tức ta.】
【Đồ chó liếm cũng không liếm , thật nghĩ mình là vị hôn thê à?】
【Cứ tưởng bọn tôi không biết đang ôm tâm tư bẩn thỉu gì sao?】

Tôi lướt ngón tay, thấy ảnh đại diện của Chu Tự Dự, ta cũng ở trong nhóm.

Ngay sau đó, ta lôi nick phụ tôi dùng để trút bầu tâm sự ra, đăng vào nhóm để xét xử.
Nick phụ của tôi chỉ có hai dòng:

【1. Hôm nay Chu Tự Dự ở nhà.】
【3. Muốn ngủ với ta muốn ngủ với ta muốn ngủ với ta…】

Tim tôi thắt lại.
Quả nhiên, giây sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Tôi muốn đóng cửa đã muộn một bước.

Chu Tự Dự mặt không cảm giật lấy điện thoại của tôi, thấy trang po văn tôi chưa kịp tắt.
Anh ta khựng lại nửa giây, ấn thoát ra.
Dù thoát rồi.

Tay ta tiện tay lướt thử lịch sử trình duyệt, lướt mãi chẳng có điểm dừng.
Mỗi bộ đều là nam chính giống hệt ta.

Anh ta không tức giận, chỉ nhẹ hừ một tiếng.
— “Em không cảm thấy như … rất rẻ mạt à?”
Tôi lắc đầu:
— “Người tôi nghĩ tới… không phải .”
— “Không phải tôi thì còn ai nữa?”

Chu Tự Dự ném điện thoại trả lại tôi như vứt rác, va trúng khóe mắt tôi.
Ánh mắt ta ngạo mạn:
— “Loại như , xứng sao, con chó hèn hạ?”
— “Cố ý khoe khoang trước mặt Triều Triều à?”
— “Tôi không có.”
— “Cô ấy không vui, chính là lỗi của .”
— “Chuyến du lịch tốt nghiệp, đừng mơ nữa, tôi sẽ đưa ấy đi.”

Đây vẫn luôn là cách ta trừng tôi.
Lấy thứ tôi khát khao nhất, đem cho người con khác.

Trong nhóm chat, Ôn Triều Triều — từ đầu đến cuối không gì — đăng một status Wechat:
Là bức ảnh ta tạo dáng chữ V bên chiếc vali hàng hiệu.
Chú thích: 【Những kẻ thích đố kỵ, thích khoe khoang, sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu nhé.】
Rất nhiều người bấm like.Đọc full tại page Nguỵệt hoa các
Bạn ta còn công khai nick phụ của tôi lên Moments.
Có người bình luận: “Ê, bài đăng của Lâm Trúc Lý, đánh số thứ tự sai rồi.”

Nhưng chẳng ai quan tâm, rất nhanh liền bị lướt qua.

Tôi chạm vào vết bầm ở khóe mắt, mở nick phụ của mình.
Thật ra, hôm đó tôi đăng ba dòng trạng thái.
Dòng thứ hai, tôi đã ẩn đi.

【2. Tiếc là người ở nhà không phải Chu Tự.】

Chu Tự là em trai ta.
Chu Tự Dự đoán sai rồi.
Nói dối rất dễ bị bóc trần, tôi từ trước đến nay chưa từng dối ta.
Người tôi muốn ngủ cùng… là Chu Tự.

2.

Sân bay.
Một đám tới tiễn Chu Tự Dự lên đường.
Ôn Triều Triều nắm tay ta, ngoan ngoãn dịu dàng, ta nhỏ giọng hỏi tôi:
— “Trúc Lý, cậu không vui à?”

Chu Tự Dự nhíu mày, kéo ta về phía sau, che chở:
— “Biết lỗi chưa?”
— “Xin lỗi Triều Triều đi, tôi có thể cân nhắc đưa theo.”

Tôi còn chưa kịp , thân của Ôn Triều Triều đã cướp lời trước:
— “Mấy người đoán xem cái ảnh chụp màn hình đó, còn ai thả like không?”

Tối qua ta bóc nick phụ tôi lên Moments, bên kia đại dương, Chu Tự đã thả một lượt like.

Nghe , ánh mắt Chu Tự Dự khẽ .
Đám ta càng thêm vẻ hóng chuyện.

Chu Tự, gương mặt đẹp nghiêng trời lệch đất, nổi tiếng là đại ma vương ngỗ nghịch.
Quan hệ với tôi cực kỳ tệ.

— “Mấy người không biết chứ gì?”
— “Chiều hôm đó, dì Chu bắt Lâm Trúc Lý đến nhà dạy kèm cho Chu Tự, ta khóc đến nấc trong phòng cậu ta, bị ức hiếp thê thảm lắm.”

Bạn ta hả hê mãi không ngừng.
— “Chu Tự cực kỳ ghét ta.”
— “Giờ ta dám tới Dự ca, để Chu Tự biết, đợi cậu ta thi đấu xong về nước —”

Cô ta quay đầu lại, đắc ý tôi:
— “Cô xong đời rồi.”

Chu Tự Dự tôi chằm chằm.
Tôi hiểu, ta đang đợi tôi nhận sai.
Anh ta vẫn còn có thể nể mặt mà bảo Chu Tự tha cho tôi.

Nhưng tôi chỉ một câu:
— “Đi nhanh đi.”

Anh ta cho rằng tôi đang cứng đầu, khinh thường lạnh.
— “Tuần này tôi không có ở nhà, không đi đâu cả, ngoan ngoãn ở nhà mà kiểm điểm lại bản thân.”

Tôi gật đầu đồng ý.
Loa phát thanh thúc giục lên máy bay.
Tôi đứng đó, tiễn ta và Ôn Triều Triều rời đi.

Đám ta cũng đi hết rồi, chỉ còn mình tôi đứng đó.

— “Đúng là dai dẳng.”
— “Khá tội, chẳng đi cùng mà còn phải tới tiễn sân bay.”

Lúc ấy, sảnh đến quốc tế vừa tràn ra một nhóm người mới.
Người đi cuối cùng, dáng người cao gầy, giữa đám đông nổi bật vô cùng.

Chu Tự mặc áo khoác rộng màu đen, đeo túi chéo, đôi mắt đen thẫm mang theo sự lạnh lẽo, tàn bạo.
Xuyên qua đám người, ánh mắt ta như dã thú tìm thấy con mồi, nhắm thẳng vào tôi.

— “Đứng im.”

Anh ta mấp máy môi.

Thật ra hôm nay tôi tới… là để đón ta.
Chu Tự Dự không hề biết, tôi đã chờ cơ hội ta không có nhà từ lâu.

3.

Chu Tự thích bắt nạt tôi, đó gần như là “thiết lập nhân vật” của cậu ta.
Hồi nhỏ, trước mặt trai mình, cậu ta ném đồ của tôi lung tung, sau lưng lại lén lút nhặt hết trả lại.
— “Xin lỗi nhé, tôi thù dai lắm.”
Khuôn mặt nhỏ tỏ vẻ đáng thương:
— “Tôi cũng sợ ấy.”

Thấy tôi không đáp lời, cậu ta lại móc ra một cây kem:
— “Tha lỗi cho tôi đi, chị .”

Chu Tự nhỏ hơn tôi nửa tuổi, lần đó là lần duy nhất cậu ta gọi tôi như thế.

Sau này tôi lên cấp hai, cậu ta bận bay khắp nơi thi đấu.
Thời gian đó tôi học lệch nặng, cái gì cũng khó, sống nhờ nhà người khác không dám khóc to.
Chỉ có cậu ta là phát hiện ra.

Chu Tự không giỏi mấy lời an ủi.
Nhưng ba giờ sáng, cậu ta đạp xe đưa tôi ra ngoài hóng gió.
Đạp rất xa.
Mãi cho tới khi tôi úp mặt vào lưng cậu ta, khóc cho đã.

— “Chu Tự.”
— “Ừ?”

Cậu ta vừa đi thi về, mới từ Thụy Sĩ bay về, gió thổi cả quãng đường, giọng mũi nghèn nghẹt.

— “Tôi nhớ nhà, tôi không có nhà.”
— “Ừ.”

Chiếc xe dừng lại, tôi níu chặt áo cậu ta, mở mắt ra.
Trước mắt là bầu trời vừa hửng sáng, ánh bình minh mùa hè màu cam lấp lánh.

Tôi :
— “Tôi còn chưa từng thấy biển.”

Sống gửi thân nhà người, những điều như thế chẳng dám mơ cầu.

Cậu ta đáp:
— “Vậy thì, bây giờ đã thấy rồi.”

Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt nghiêng nét rõ ràng của cậu ta.

— “Cho nên, sau này cũng sẽ có một ngôi nhà của riêng mình.”

Mối quan hệ giữa tôi và cậu ta lặng lẽ, không ai hay biết.

Mãi cho tới mùa hè hiếm hoi cậu ta nghỉ trọn vẹn, ở nhà.
Mẹ Chu bắt tôi phụ đạo bài vở cho cậu ta.

Chiều hè bức bối đến khó thở.
Cậu ta cầm điện thoại tôi tra từ vựng, thấy hết cả lịch sử trình duyệt.

Lên cấp ba, mỗi khi áp lực tôi đều thích đọc tiểu thuyết cp.
Đặc biệt thích kiểu nam chính giống Chu Tự.

Tôi cuống cuồng nhận sai.
Cậu ta quay đầu đi, đặt điện thoại xuống.
Xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trước buổi học bổ túc lần sau, tôi xóa sạch lịch sử duyệt web, nghĩ rằng rất an toàn.
Cả hai đeo tai nghe, ai việc nấy.
Yên ổn hai tiếng đồng hồ.

Cho tới khi tôi uống nhiều nước, phải vào nhà vệ sinh.
Lúc quay lại, thấy sắc mặt cậu ta rất khó coi.
Điện thoại tôi ngắt kết nối tai nghe.

Trong mười lăm phút tôi rời đi, Chu Tự một mình nghe xong chương gay cấn nhất của bộ audio Em trai ngoan thuần khiết, đại chiến trói chặt dododo.

Tôi hoảng hốt tắt đi.
Nhưng lúng túng quá lại nhấn càng to tiếng hơn.
Ngón tay thon dài của Chu Tự đưa ra, giúp tôi tắt đi.

Tôi sợ cậu ta giận.
Không nhịn hai hàng nước mắt lã chã, kẻ có tật lại khóc trước.

— “Tôi thử rồi.” Tôi ôm mặt, nấc nghẹn:
— “Nhưng tôi cai không nổi.”

Cửa chưa đóng.
Chu Tự Dự cùng đám ngang qua, tưởng rằng Chu Tự lại bắt nạt tôi.

— “Bị bắt nạt thảm ghê.”
— “Đúng là Chu Tự.”

Chu Tự Dự liếc hờ một cái, chẳng để tâm.
Ánh mắt hai em họ lướt qua nhau.
Rồi lại rơi xuống người tôi.

Cậu ta đóng cửa lại.
Tôi có chút sợ hãi, tưởng cậu ta sắp nổi giận.
Nhưng cậu ta chỉ :

— “Trúc Lý, hứa với tôi hai việc.”
— “Đừng để tôi phát hiện xem mấy thứ này, còn nữa ——”

Bình thường trước mặt người ngoài, Chu Tự ngông nghênh kiêu ngạo, khó gần.
Nhưng chưa từng hung dữ với tôi.
Chỉ lần này.
Trong ánh mắt dịu dàng quen thuộc ấy, lại ẩn giấu bản tính ngang ngược khó sửa.

— “Mấy chuyện đó, chỉ nghĩ tới tôi, nghe rõ chưa?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...