6.
Không lâu sau đó, Giang Tự rằng bên đối tác mời đội họ đến công ty khảo sát thực tế, phải đi công tác vài ngày.
Tôi đang chăm chỉnh bản thiết kế trên máy, tiện miệng hỏi:
“Anh đi một mình à?”
Anh im lặng một chút, rồi đáp:
“Đi với sếp Hạ.”
Tôi ngẩng đầu lên, đưa tay xoa mắt:
“Đi mấy ngày ? Có về kịp sinh nhật em không?”
Anh :
“Tất nhiên là kịp rồi! Chỉ bốn ngày thôi mà.”
Tôi không ngờ, mấy ngày đi công tác lại là khoảng thời gian tôi bận rộn nhất từ đầu tháng đến giờ.
Ngày thứ hai sau khi đến Hải Thành, gọi điện về.
Bảo Mãn Mãn bị sốt cao, nhờ tôi đến nhà Hạ Trưng xem giúp.
Ngay sau đó, Hạ Trưng cầm máy, giọng vẫn bình tĩnh như thường lệ:
“Tiểu Nhụy, thật sự xin lỗi lại phải phiền .
Người trông Mãn Mãn là một sinh viên đại học, không biết xử lý gì cả.
Tôi không có nhiều bè thân, chồng cũ thì đã chặn hết liên lạc…
Chỉ có là bé Mãn Mãn quen thuộc, tôi thật sự không còn cách nào khác…”
Nói đến đây, giọng người phụ nữ lúc nào cũng kiên cường ấy bỗng nghẹn lại.
Tôi lập tức đứng dậy thay đồ.
“Sếp Hạ, chị kết WeChat với em, gửi địa chỉ qua nhé. Em đến ngay.”
Khi tôi đến nơi, gương mặt Mãn Mãn đỏ bừng vì sốt.
Bảo mẫu lo bé bị nhiễm lạnh nên quấn bé trong một lớp chăn dày cộm.
Tôi lập tức kéo chăn ra, ôm Mãn Mãn lên xe đưa thẳng đến bệnh viện.
Sau một hồi chạy ngược chạy xuôi, cuối cùng cũng hạ sốt – lúc ấy đã là nửa đêm.
Trước khi rời viện, bảo mẫu với tôi rằng nhà Hạ Trưng lắp camera trong hầu hết các phòng.
Cô ấy sợ mình ngủ quá say không nghe tiếng bé khóc, liền nhờ tôi nếu có thể thì thi thoảng qua camera giúp.
Tôi đồng ý.
Cô ấy cảm kích đến mức lập tức cài ứng dụng trên điện thoại tôi và kết nối hệ thống theo dõi.
Tối muộn, Hạ Trưng nhắn tin qua WeChat, gửi cho tôi mấy tin nhắn rất dài để cảm ơn.
Lời lẽ chân thành, không ủy mị – vẫn mang phong cách cứng cỏi vốn có của ấy.
Sáng hôm sau, vừa mở mắt, tôi thấy đầu đau như búa bổ.
Đo nhiệt thì phát hiện mình bắt đầu bị sốt nhẹ.
Tôi nằm im trong chăn, cố gắng nghỉ ngơi một chút.
Đúng lúc đó, Giang Tự gọi điện tới, giọng hớn hở:
“Em à, lần này việc với bên A suôn sẻ cực kỳ!
Về là phải…”
“Tiểu Nhụy à, lần này đúng là mọi việc dồn dập quá, lại phiền em rồi.
Chờ về nhất định sẽ bù đắp cho em đàng hoàng!
À đúng rồi, đợi dự án này xong, sẽ đưa em sang Nhật – đi xem triển lãm của nghệ sĩ anime mà em mê nhất đó!”
Tôi chỉ biết bật bất lực:
“Được rồi rồi, nhớ về kịp sinh nhật em nha?”
“Chắc chắn rồi!”
Hai ngày tiếp theo, tôi gần như dồn toàn bộ sức lực để việc.
Tôi bỏ thời gian đọc lại tài liệu hội nghị, chỉnh lý số liệu, và dựng lại toàn bộ bản báo cáo trình bày.
Dù trong người vẫn còn mệt, tôi vẫn rất cẩn thận.
Một phần là vì tôi biết đây là cơ hội cực kỳ quan trọng với Giang Tự.
Nhưng mặt khác… tôi mơ hồ cảm thấy bản thân đang cố chứng minh điều gì đó.
Rằng dù tôi không phải kiểu phụ nữ bản lĩnh chốn thương trường như Hạ Trưng, tôi vẫn có thể tốt công việc giống như ấy.
Rằng dù tôi kiếm tiền chẳng đáng là bao, việc Giang Tự thăng chức, tăng lương… ít ra cũng có phần đóng góp của tôi.
Rằng tôi – không như bố mẹ từng – không phải gánh nặng của bất kỳ ai.
Trong suốt thời gian ấy, thỉnh thoảng tôi vẫn gọi hỏi thăm hình của Mãn Mãn.
Tối ngày thứ tư, sau khi ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính vì mỏi mắt, tôi vừa xoa huyệt thái dương, vừa gọi điện cho bảo mẫu.
Bảo mẫu ấy đã về lại trường.
Tôi sững người:
“Chị để Mãn Mãn ở nhà một mình à?”
“Chị Hạ bảo chiều nay chị ấy sẽ về, còn dặn em cứ về trường, chị ấy sẽ tự đi đón bé.”
Tôi gần như không tin nổi vào tai mình.
“Chị … Hạ Trưng đã về rồi?”
Cúp máy xong, đầu tôi ong lên như có ai nện búa vào.
Thế giới trước mắt bỗng chốc trở nên mơ hồ và méo mó.
Trong cơn hoang mang, tôi cầm điện thoại lên, định gọi cho Giang Tự.
Ngón tay đã chạm vào nút gọi… rồi như có ma xui quỷ khiến, tôi lại mở ứng dụng theo dõi camera trong nhà Hạ Trưng.
…
Màn hình vừa sáng lên, tôi lập tức thấy Giang Tự.
Anh ta đang ép Hạ Trưng vào tường trong phòng ngủ.
Cả hai đứng rất sát nhau.
Một người ướt đẫm mồ hôi.
Một người gương mặt ửng đỏ, ánh mắt mơ hồ như không còn tiêu cự.
Camera có độ phân giải rất cao.
Tôi thậm chí rõ từng giọt mồ hôi li ti trên trán Giang Tự.
Và đôi mắt của Hạ Trưng – hơi trôi đi, như bị kéo theo một làn sóng vô hình nào đó.
Tôi nghe thấy giọng ta – khản đặc, kìm nén, dữ dội đến nghẹt thở:
“Tôi thích nhất là kẻ mạnh cúi đầu cầu xin.
Thích nhất là nghe … khóc.”
…
Năm ngoái sinh nhật ta, tôi đã tốn mấy ngày chọn quà, cuối cùng mua cho một chiếc thắt lưng hàng hiệu.
Anh ta từng rất thích nó.
Chiếc thắt lưng ấy, lúc này đang lủng lẳng đong đưa.
Phần đầu kim loại va vào tường, từng tiếng “cạch cạch” vang lên đều đặn.
Tôi chằm chằm vào nó, ánh mắt trống rỗng.
Mọi thứ trước mắt bắt đầu méo mó, xoay tròn, như thể cả thế giới đang sụp đổ chầm chậm…
Không biết đã bao lâu trôi qua, điện thoại bất ngờ đổ chuông.
Tôi vô thức nhấn nghe máy.
Giọng Giang Tự vang lên – vẫn cái âm điệu dịu dàng, ngọt ngào quen thuộc.
“Vợ ơi, có chuyện gì thế?
Anh mai về rồi mà, không lẽ nhớ quá nên gọi sớm à?”
Tôi há miệng… cổ họng lại trống rỗng, không phát ra nổi một âm thanh.
“Tiểu Nhụy? Em sao thế?”
“Em vẫn nghe máy đấy chứ? Nói gì đi nào.”
Nghe ta bắt đầu lo lắng, tôi tự siết lấy cổ họng mình, ép bản thân phải mở miệng.
Cuối cùng, tôi thốt ra một câu… hoàn toàn chẳng liên quan:
“Giang Tự… em không tìm video minh họa về chăm sóc phụ nữ… phải sao đây…”
Anh ta bật thành tiếng.
“Trời, chuyện đó à? Em cứ lên mạng tìm mấy video cảm vợ chồng rồi ghép vào là .”
Tôi đờ đẫn vào màn hình.
Bên trong camera, chiếc thắt lưng ấy đã rũ xuống mép giường, như vừa dùng hết tất cả sức lực, nằm vật ra một cách chán chường.
Tôi im lặng vài giây.
Rồi mở miệng hỏi nhỏ:
“Làm … có ổn không ?”
“Ổn chứ.”
Giọng ta vang lên thoải mái, trong trẻo như đang tự hào với thế giới:
“Hoàn toàn ổn!”
7.
Đầu tôi càng lúc càng đau.
Tôi chậm rãi đứng dậy, loạng choạng đi đến giường, rồi ngã vật xuống nệm.
Trong cơn mơ mơ màng màng, tôi thấy mình quay về thời thơ ấu.
Sân nhà mùa hè râm ran tiếng ve.
Người lớn ngồi thành vòng, thi nhau so sánh con cái.
Ba mẹ tôi cứ thế mà phối hợp ăn ý mắng tôi trước mặt mọi người:
“Con con người ta kìa! Hoặc là học giỏi nhất lớp, hoặc là hoạt bát tự tin. Còn con thì sao? Vô dụng như khúc gỗ, cứ câm câm ngơ ngơ, sau này biết sống kiểu gì hả?”
Họ rất giỏi cái gọi là “giáo dục bằng nhục nhã”, đặc biệt thích nhục con trước đám đông — cho rằng như tôi mới nhớ đời.
Từng ánh mắt hiếu kỳ, thương , chế giễu… dội thẳng vào tôi.
Mặt tôi nóng bừng như bị thiêu cháy, miệng mấp máy mà không nên lời.
Bỗng có một giọng vang lên — to, dứt khoát, không chút do dự:
“Chú dì đừng chị Tiểu Nhụy như .
Chị ấy thông minh lắm, bài nhanh, giáo viên nào cũng khen!”
Tôi quay đầu lại — là Giang Tự.
Cậu bé ấy nhíu mày, mặt lấm tấm mồ hôi, giọng non nớt ánh mắt vô cùng kiên định.
Người lớn lên:
“Giang Tự lại bênh Tiểu Nhụy nữa rồi kìa, đúng là cái thằng nhóc ‘già trước tuổi’.”
Giang Tự nghiêm túc gật đầu.
“Sau này, con sẽ bảo vệ chị ấy.”
Tỉnh dậy, trời đã sáng.
Tôi ngồi trong ánh sáng mờ xám của buổi sớm, đầu vẫn nặng trĩu.
Sau một lúc lặng lẽ, tôi cầm điện thoại lên.
Vừa mở ứng dụng camera, giọng của Giang Tự và Hạ Trưng lập tức vang lên.
Hai người đang ngồi sát bên nhau trên giường, cùng hút thuốc.
Giống như vừa trải qua một dạng “trần trụi” cực độ, giờ lại tiếp tục một loại trần trụi khác – bằng lời .
“Lần đó ở phòng họp, em cố ý cởi áo khoác đúng không?”
Giang Tự hỏi, giọng lười biếng đầy ám chỉ.
“Ừ.” – Hạ Trưng đáp.
“Vì sao?”
“Không phải ai cũng em không giống phụ nữ à?”
Hạ Trưng nghiêng đầu , khóe môi cong lên:
“Giờ thì sao, thấy thế nào?”
Giang Tự hít một hơi thuốc, rồi chậm rãi nhả khói:
“Chính hiệu, không sai vào đâu .”
Không gian im lặng một lúc.
Hạ Trưng lại lên tiếng:
“Hôm đến nhà đón Mãn Mãn, cúi xuống giúp em thắt dây an toàn… sau đó, có phản ứng đúng không?”
Giang Tự phả ra một vòng khói mờ:
“Ừ.”
Hạ Trưng bật , nhẹ như gió có dao trong đó:
“Rõ ràng lắm.”
“Giờ đến lượt em hỏi.”
Giang Tự nheo mắt:
“Bữa tiệc ở Hải Thành hôm đó, lúc ra hành lang khách sạn, rõ ràng là em chủ nhào tới.
Sao đang hôn dở thì lại đẩy ra?”
Hạ Trưng khẽ thở dài.
“Vì em cũng là phụ nữ… Em không muốn tổn thương vợ .”
Giang Tự im lặng.
Anh ta đứng chết trân vài giây, rồi dập tắt điếu thuốc, cúi xuống giường tìm quần áo.
Trên giường, Hạ Trưng vẫn tiếp tục , giọng nhẹ tênh như không có gì quan trọng:
“Nhưng rồi em lại nghĩ — kệ đi.
Đời người chỉ có ba vạn ngày, tại sao cứ phải nghĩ cho người này, sợ người kia…
Vậy nên hôm sau em mới hỏi có muốn lén về trước không…”
Giang Tự cúi đầu cài thắt lưng, vẻ mặt bị che khuất.
“Giang Tự.”
Hạ Trưng ngả người vào gối, ngón tay vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình, thong thả hỏi:
“Có muốn… điên cuồng thêm một lần cuối cùng không?”
Giang Tự khựng tay.
“Hả?”
Hạ Trưng hơi mỉm , giọng đều đều, không hối hận cũng chẳng dịu dàng:
“Cứ tận hưởng hết hôm nay đi.
Mai trở lại như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chúng ta vẫn là đồng nghiệp, cấp trên cấp dưới.
Nhưng hôm nay, cả ngày nay, em là của .
Anh muốn sao cũng .”
“Chỉ hôm nay thôi.”
…
Điện thoại của Giang Tự gọi đến, đúng lúc tôi đang ngồi ôm gối, lặng lẽ đàn chim sải cánh vụt qua khung cửa sổ.
Trong điện thoại, giọng Giang Tự đầy áy náy và day dứt:
“Tiểu Nhụy, bên phía chủ tịch đối tác cứ khăng khăng bắt bọn ở lại thêm một ngày.
Nếu không thì họ huỷ hợp đồng…
Anh thật sự không kịp về . Ngày mai bù sinh nhật cho em nha.
Anh đảm bảo sẽ—”
“Em đang sốt.” – tôi cắt lời.
“Em khó chịu lắm à?” – ta vội vàng hỏi, giọng tràn đầy lo lắng.
Tôi ra cửa sổ, giọng rất nhẹ, không dỗi, không lạnh, chỉ là… không còn gì nữa:
“Vậy… Giang Tự, thật sự… không thể về sao?”
Đầu dây bên kia im lặng.
Dường như đang lưỡng lự.
Nhưng chỉ mấy giây sau, tôi nghe thấy giọng ta — gấp gáp, trộn lẫn hơi thở nặng nề, cố gắng rõ từng chữ:
“Xin lỗi, Tiểu Nhụy… … hôm nay thật sự không thể về …”
Ngày hôm đó.
Tôi ngồi trên giường cả ngày, không ăn, không ngủ.
Cũng không rơi một giọt nước mắt.
Còn họ — từ sáng đến tối — “điên cuồng” với nhau tổng cộng năm lần.
Trong đó, có hai lần “ấn tượng” nhất.
Một lần là vì Mãn Mãn ở nhà, họ phải trốn vào bếp, chỉ để lộ… nửa người phía trước của Hạ Trưng.
Lần còn lại…
Là ngay lúc Giang Tự gọi điện cho tôi.
Vẻ mặt ta lúc ấy — là một sự “day dứt rất có tâm”.
Bạn thấy sao?