Tự Cứu – Chương 1

Chương 1

1.

Chiều hôm đó tan về, Giang Tự kể với tôi một chuyện.

Sếp nữ mà ta ghét nhất – tổng giám đốc Hạ – bị tiểu tam tìm tới tận công ty, tát thẳng mặt ngay trước bao người.

Tôi sửng sốt:

“Trời, gì mà căng dữ ?”

“Căng gì?” – Anh ta khẩy – “Ác gặp ác, xem như có người trị ta rồi.”

Tính Giang Tự trước giờ vẫn hay đâm chọt người khác sau lưng, nên tôi chỉ còn biết nhắc nhẹ:

“Dù sao cũng là sếp của , không ưa thì cũng đừng để lộ ra mặt.”

Anh ta hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường:

“Cô ta leo lên vị trí đó là giẫm bao nhiêu người dưới chân, em biết không? Trong phòng ai mà chẳng hận ta thấu xương? Như nhà họ Lê năm ngoái, huống khẩn cấp mà phải gần như quỳ xuống cầu xin. Cuối cùng ta vẫn cứng rắn vì chỉ tiêu, đuổi là đuổi. Cho nên tôi mới , trời có mắt! Em không thấy cảnh hôm nay đâu – con tiểu tam đi rồi, cả văn phòng còn tự nhường đường như đưa tiễn minh tinh!”

Anh ta đang thao thao bất tuyệt thì điện thoại reo.

Châm điếu thuốc, ta đứng dậy ra ban công nghe máy.

Tôi ngồi lại trên ghế sofa, lặng lẽ nghĩ ngợi.

Sếp nữ của Giang Tự tên là Hạ Trưng. Tôi từng gặp qua vài lần.

Cô ấy là mẫu phụ nữ mạnh mẽ điển hình – gọn gàng, lý trí, lạnh lùng rất sắc bén.

Cô ấy có ngoại hình trung tính, tóc ngắn ngang tai, lúc nào cũng xuất hiện trong bộ vest công sở chỉn chu cùng đôi giày cao gót 10 phân.

Nói năng dứt khoát, tác gọn gàng, cằm lúc nào cũng hơi kiêu ngạo nâng lên – tạo cho người ta cảm giác tự tin, rắn rỏi và tràn đầy năng lượng.

Cô ấy nghiêm khắc với người khác, mà cũng khắt khe với chính mình.

Nghe ngày nào cũng là người đầu tiên đến công ty, và cũng là người cuối cùng rời đi.

Với cấp dưới thì càng khỏi bàn, mỗi lần họp đều lạnh lùng nhấn mạnh một câu:

“Người trong phòng chúng ta – hoặc là liều mạng phấn đấu, hoặc là bị đào thải.”

Hồi mới vào công ty, Giang Tự còn mang theo bao kỳ vọng.

Vậy mà chỉ nửa năm dưới trướng ấy, một tân binh đầy nhiệt huyết đã biến thành một “trâu ngựa văn phòng” mặt xị như cơm nguội, mở miệng ra là thở dài.

Anh ta từng :

“Ngày nào cũng phải giáp mặt với phiên bản đời thực của Diệt Tuyệt sư thái, đến cũng không nổi. Chồng của ta chắc kiếp trước chuyện ác quá nhiều, kiếp này mới phải cưới kiểu phụ nữ như !”

Giang Tự chuyện thì cay nghiệt thật đấy, công việc thì vẫn đến nơi đến chốn.

Dù sao đây cũng là công ty đầu ngành, bao nhiêu người mơ còn không vào nổi.

Vài năm nay, ngày nào ta cũng việc từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, về nhà thì phát tiết chút bức bối, than thở vài câu, tôi đều kiên nhẫn lắng nghe.

Tôi nghĩ, đó cũng là cách ta xả stress.

2.

Lúc Giang Tự từ ban công bước vào, trên mặt còn vương một nụ đắc ý.

“Vợ ơi, có một tin siêu vui, giờ chưa thể .”

Tôi ngẩng đầu ta, nghĩ ngợi một chút:

“Anh mua sẵn quà sinh nhật cho em rồi à?”

Sắc mặt ta sụp xuống ngay.

Bước tới đè tôi xuống sofa, nghiến răng gằn bên tai:

“Sao em lại đoán trúng luôn thế hả! Hứ… lần này tốn bao nhiêu công sức, em đoán thế nào cũng không ra là cái gì đâu!”

Tôi trêu, nghiêng người tránh đi:

“Được thôi, tháng sau em sẽ chờ món quà bất ngờ của . Mà không bất ngờ thì em không nhận đâu nha~”

Tôi với Giang Tự… hiểu nhau đến từng chân tơ kẽ tóc.

Tụi tôi lớn lên cùng nhau trong một khu tập thể, học chung cấp ba, chung luôn cả đại học, rồi tốt nghiệp xong thì thuận theo tự nhiên mà cưới.

Chúng tôi là thanh mai trúc mã, là mối đầu, và cũng là người thân thiết nhất trong đời nhau.

Từ nhỏ, ta nổi tiếng mặt lạnh, chuyện cộc cằn với cả thế giới — trừ tôi.

Chỉ riêng với tôi, giọng luôn mềm, từng lời đều dịu dàng như sợ lỡ tay đánh vỡ món đồ quý giá.

Thật ra lúc hai đứa đến với nhau, ai cũng không mấy tin tưởng.

Vì tính cách hai đứa khác nhau quá trời.

Giang Tự điển trai, cao ráo, khí chất lạnh lùng.

Tuy ngoài đời miệng hay độc, mỗi lần xuất hiện ở nơi đông người đều rất điềm tĩnh, không bao giờ để lộ một chút luống cuống nào.

Còn tôi thì ngược lại hoàn toàn.

Ngoại hình dịu dàng, tính cách hướng nội, chỉ cần đến nơi đông người là tim đập tay run, đầu óc rối bời. Tôi gặp vấn đề lớn về giao tiếp xã hội.

Mới đi một năm sau khi ra trường, tôi đã bị chẩn đoán mắc chứng lo âu ở mức độ trung bình.

Chỉ cần nghĩ đến việc phải đi vào ngày hôm sau là cả đêm tôi mất ngủ, lo sợ, quay cuồng trong suy nghĩ: đi , giao tiếp, phải đối mặt, phải hòa nhập…

Mỗi ngày trôi qua như bị ai bóp nghẹt, hoảng loạn mà không cách nào thoát ra.

Sau khi xuất hiện các triệu chứng rối loạn thần kinh thực vật, tôi run rẩy đưa ra một quyết định: nghỉ việc.

Tôi học thiết kế hoạt hình, nên chọn freelance ở nhà, nhận vẽ các bản thiết kế gốc.

Dĩ nhiên, vì chưa có nhiều kinh nghiệm, thu nhập chỉ đủ lo cho bản thân.

Ba mẹ mắng tôi là vô dụng:

“Lo âu gì mà lo âu! Mới học cái từ mới đã đem ra viện cớ! Con chỉ là yếu đuối với lười biếng thôi! Cứ ra ngoài đời mà va vấp, bị vùi dập vài lần là tự khắc mạnh lên!”

Trong hoàn cảnh ấy, chỉ có Giang Tự là người đứng về phía tôi.

Anh :

“Mỗi người có một tính cách khác nhau. Tiểu Nhụy không giỏi xã giao, lại rất có sức sáng tạo và nhiều cảm hứng. Nếu bắt ấy bơi trong thế giới quan hệ rối ren kia thì chẳng khác nào chết tài năng. Cứ để ấy yên tĩnh điều mình thích là . Với lại… dù ấy có không kiếm tiền, thì đã có tôi lo.”

Sau khi cưới, cuộc sống của chúng tôi không quá hào nhoáng, khá êm đềm.

Giang Tự trong lĩnh vực truyền thông – chuyên về hoạch định chiến lược tiếp thị.

Công việc vừa phải giao tiếp với khách hàng, vừa phải cày những phần việc tỉ mỉ, khô khan.

Thỉnh thoảng khi bận ngập đầu, tôi sẽ giúp vài slide thuyết trình.

Tôi kiếm chẳng bao nhiêu, đóng góp cho gia đình cũng không nhiều, nên trong lòng lúc nào cũng thấy biết ơn khi phụ san bớt gánh nặng.

Cảm giác đó khiến tôi thấy mình vẫn có ích – dù chỉ một chút thôi.

3.

Sau khi chứng lo âu của tôi dần ổn định, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị mang thai.

Cuối tuần hôm đó, hai đứa vừa khám tiền sản xong, đang cùng nhau bước ra khỏi bệnh viện.

Bất ngờ, Giang Tự sững người lại, ánh mắt dán về phía trước, khóe môi nhếch lên mang theo vẻ châm biếm.

Tôi theo.

Phía trước, một người phụ nữ đang nghiến răng chửi bới một người phụ nữ tóc ngắn.

Người bị mắng đang xách một túi đồ, sắc mặt lạnh băng, mắt xuống đất, im lặng không phản ứng gì.

Xung quanh đã có vài người dừng lại hóng chuyện.

Tôi hơi bất ngờ.

Bởi vì người phụ nữ đang đứng đó, mặc kệ mọi lời sỉ vả, lại chính là Hạ Trưng.

“Cô cút đi! Đừng có giả vờ người tốt nữa! Nếu mẹ tôi có mệnh hệ gì, đều là do chết!

Tôi có bán nhà bán xe cũng phải kiện đến cùng, bắt trả giá!”

Hạ Trưng mím môi, ngẩng đầu lên, giọng bình tĩnh vang lên:

“Chuyện bác xảy ra chuyện như , tôi cũng không mong muốn. Sau này chị muốn truy cứu trách nhiệm, tôi không có ý kiến.

Hôm nay tôi chỉ muốn đem chút đồ đến thăm bà, coi như một chút tấm lòng.”

Người phụ nữ kia lập tức giật phắt túi đồ trên tay Hạ Trưng, không không rằng, ném thẳng vào người ấy.

Giọng mắng xối xả vang vọng giữa hành lang bệnh viện:

“Cút đi! Ai thèm thứ tấm lòng của loại ác độc như ! Đáng đời chồng ghét bỏ, đáng đời cả đời này không ai thương!”

Hạ Trưng không kịp tránh, bị túi đồ dội thẳng lên đầu, tóc tai, quần áo ướt nhẹp.

Cô lùi lại mấy bước rồi vấp ngã, ngồi bệt xuống đất một cách lúng túng.

Nhưng ấy không gì.

Chỉ lặng lẽ đưa tay vuốt lại mái tóc rối, chậm rãi đứng lên, từng chút một cúi người nhặt lại đồ rơi dưới đất.

Tôi mà cảm thấy có gì đó là lạ, liền quay sang hỏi Giang Tự khẽ khàng:

“Người phụ nữ đó là ai ? Tổng Hạ mạnh mẽ như , sao hôm nay lại chẳng phản kháng gì cả?”

Giang Tự hừ lạnh:

“Là tiểu tam đó.”

Tôi trợn mắt sững sờ.

Giang Tự nhạt, giọng đầy mỉa mai:

“Nghe đâu sau khi bà Diệt Tuyệt phát hiện chồng mình ngoại , hôm sau đã xông thẳng đến nơi việc của kia, tìm gặp lãnh đạo cầu đuổi việc ngay lập tức.

Chưa hết, ta còn mò đến chỗ của mẹ ta, chĩa thẳng mặt mà : ‘Bà dạy con kiểu gì ?’

Kết quả là mẹ ta tức đến mức lên cơn đau tim ngay tại chỗ, đến giờ vẫn còn nằm mê man trong ICU, chưa tỉnh lại.”

“Buồn nhất là…” – Giang Tự tiếp – “Sau đó điều tra ra thì từ đầu đến cuối là chồng ta đơn phương theo đuổi.

kia biết ta đã có vợ thì đã từ chối dứt khoát từ lâu rồi.”

Tôi khẽ bật ra một tiếng “À…” rồi lẩm bẩm:

“Vậy ra… ấy trách nhầm người ta thật rồi…”

Trong giọng Giang Tự không giấu sự khinh miệt:

“Cho nên mới , sếp lâu ngày thành quen, tưởng mình luôn đúng. Giờ thì sao? Gậy ông đập lưng ông, đáng đời.”

Anh ta vừa vừa quay đầu lại – bỗng sững người.

Không biết từ lúc nào, Hạ Trưng đã đi đến gần chỗ chúng tôi.

Cô ấy đang cúi người, chậm rãi nhặt mấy con hải sâm bị văng ra lúc nãy.

Tôi thoáng bối rối, cũng có chút căng thẳng.

Từng nghe Giang Tự kể, Hạ Trưng rất dị ứng với chuyện bị xấu sau lưng.

Trước kia từng có một nhân viên lỡ miệng phàn nàn vài câu, bị ấy kéo ra đối chất trước toàn bộ phòng ban, ép người ta phải đứng xin lỗi công khai trong cuộc họp công ty.

Lúc này, Hạ Trưng ngước mắt Giang Tự một cái, rồi lững thững bước về phía bọn tôi.

Cả người Giang Tự bất giác căng cứng, sau đó lại gồng mình ra vẻ bất cần.

Mặt ta hiện rõ thái độ “ muốn gì thì , tôi không sợ”.

“Làm ơn tránh sang bên một chút.”

Giọng Hạ Trưng rất nhỏ, gần như chỉ đủ ba người nghe thấy.

Giang Tự nhíu mày.

Cô ấy xuống chân ta, khẽ :

“Tôi phải nhặt hết những thứ đó.”

Lúc này chúng tôi mới nhận ra, dưới chân Giang Tự có hai tổ yến bị văng tung tóe.

Anh ta giữ nguyên nét mặt cứng đờ, rồi chậm rãi lùi lại hai bước.

“Cảm ơn.”

Hạ Trưng cúi người nhặt lên. Khi xoay người bước đi, chiếc giày cao gót lệch sang một bên khiến thân người chúi về phía trước.

Tôi theo phản xạ vội vươn tay đỡ lấy.

“Chị Hạ, chị… có trật chân không? Có cần bọn tôi đưa chị lên khám thử không?”

“Không cần đâu, tôi ổn. Cảm ơn .”

Cô ấy đứng thẳng dậy, hít một hơi thật sâu, dứt khoát tháo đôi giày ra, ngẩng cao đầu, đi chân trần ra khỏi bệnh viện.

Khoảnh khắc xoay người ấy, tôi thoáng thấy đôi mắt đỏ hoe.

Tôi quay sang liếc Giang Tự.

Anh ta mím môi, hai tay đút túi quần, đứng yên tại chỗ.

Vẻ mặt… có phần khó coi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...