4
Ngày hôm đó, Tần Diễn không thể đợi tôi.
Khi bác và dì về nhà, mọi chuyện đã kết thúc.
Họ quỳ trước mặt tôi, van xin tôi đừng báo cảnh sát.
"Đó là họ ruột của con, nó thi đỗ trường đại học danh tiếng, tương lai rộng mở."
"Tiền phẫu thuật của mẹ con, cũng là do nhà bác cho mượn..."
Quần áo cọ xát vào vết thương, mang đến cảm giác đau đớn dữ dội.
Tôi họ một cách vô hồn, cảm giác như âm thanh bên tai phát ra từ một nơi rất xa.
Phải phân biệt thật kỹ, mới có thể nghe ra.
Đó là Tần Diễn năm mười bảy tuổi.
Anh ấy : “Em chưa từng thấy biển đúng không? Anh sẽ đưa em đi ngắm bình minh bên biển.”
Sau đó, Tần Diễn biết chuyện này.
Dưới sự ủng hộ của , tôi đã báo cảnh sát.
Khi cảnh sát bắt họ tôi đi, ánh mắt của dì tôi đầy căm hận.
Rồi bà đã thêm mắm dặm muối kể lại chuyện này với mẹ tôi, người vừa mới phẫu thuật xong chưa lâu.
—--
Mẹ tôi không thể vượt qua mùa đông năm đó.
Anh họ và ta bị kết án mười hai năm tù.
Còn tôi, bắt đầu chìm trong những cơn ác mộng triền miên, không thể chợp mắt cả đêm.
Dường như chỉ cần nhắm mắt lại, bóng tối và cái lạnh thấu xương sẽ nuốt chửng tôi.
Sau khi Tần Diễn phát hiện ra trên cánh tay tôi chi chít những vết tự đau mình.
Tôi mới nhận ra rằng, có lẽ mình đã bệnh rồi.
Anh ấy đưa tôi đi khám bác sĩ, uống thuốc, mỗi khi tôi mất kiểm soát cảm , ấy đều ôm tôi và rằng ấy sẽ luôn ở bên.
Khi tôi thi trượt đại học, đã cùng tôi học lại thêm một năm.
Anh biết rõ tất cả những ký ức tồi tệ của tôi, biết điểm yếu của tôi ở đâu.
Cũng tự nhiên biết, đâm vào đâu thì tôi sẽ càng đau.
...
Khi tôi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong phòng bệnh, xung quanh tràn ngập mùi thuốc sát trùng nhẹ nhàng.
Ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ, dường như cả thế giới đều không có u ám.
Có một khoảnh khắc, tôi gần như đã nghĩ.
Chuyện xảy ra tối qua, chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng.
Cho đến khi Tần Diễn đẩy cửa bước vào, đứng bên giường tôi.
"Nửa đêm em bị sốt, đưa em vào bệnh viện truyền nước."
Tôi thực sự đã quá quen thuộc với , đến mức ngay khoảnh khắc ánh mắt dừng lại trên người tôi, tôi đã nhận ra, đó không phải là mơ.
Tần Diễn, người đã ở bên tôi suốt chín năm, cùng tôi trải qua thời khắc đen tối nhất của cuộc đời, thực sự đã ngoại .
Thậm chí vào ngày kỷ niệm ba năm của chúng tôi, ấy đã đến bên người của mình trước, rồi mới quay về cùng tôi kỷ niệm.
Ký ức dần trở lại, cùng với cơn đau dữ dội tối qua khi ngã xuống đất, cũng quay về với cơ thể tôi.
"...Tần Diễn."
Tôi bối rối hỏi, "Rốt cuộc là vì sao?"
"Tĩnh Tĩnh, lần công tác này bị khách hàng khó dễ, tâm trạng không tốt, tối qua mới nổi nóng với em."
Anh quỳ xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi đang đặt ngoài chăn.
"Về sau sẽ không những lời tổn thương như nữa, tha thứ cho không?"
"…"
Tôi nhắm mắt lại.
Bao nhiêu hình ảnh trong quá khứ, như những thước phim chiếu chậm thoáng qua trong đầu, giống như một bộ phim vỡ vụn.
"Tần Diễn, chúng ta ly hôn đi."
Bạn thấy sao?