3
Tần Diễn không sai, ấy luôn là liều thuốc đặc biệt của tôi.
Vì ấy đã từng ở bên tôi vượt qua khoảng thời gian tối tăm nhất trong cuộc đời.
Khi tôi bị họ và của ấy xâm .
Khi mẹ tôi bị nhồi máu cơ tim, cứu không , vĩnh viễn nằm lại trong bệnh viện.
Khi tôi bị những cơn ác mộng của chứng rối loạn lưỡng cực hành hạ, bao nhiêu lần suy sụp muốn tự tử.
Luôn là Tần Diễn ở bên cạnh tôi.
Từ năm mười sáu tuổi đến hai mươi lăm tuổi, tổng cộng chín năm, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc ấy phản bội mình.
Nỗi đau nhói lên từ trái tim, cơn giận dữ chỉ trong nháy mắt đã cuốn phăng chút lý trí còn sót lại của tôi.
Khi tôi lấy lại ý thức, tôi đã nhảy khỏi bệ cửa sổ, đi đến trước mặt Tần Diễn và tát ta một cái thật mạnh.
"Anh vừa ngủ với ta xong, thậm chí mùi trên người còn chưa rửa sạch, đã về đây kỷ niệm ba năm với tôi."
"Anh kể chuyện đau đớn nhất của tôi cho ta nghe, để ta dùng giọng điệu đó mà giễu cợt tôi..."
"Tần Diễn, rốt cuộc coi tôi là cái gì chứ?"
Câu cuối cùng, tôi gần như hét lên trong nước mắt.
Cái tát đó dùng hết sức lực, gần như đánh lệch cả mặt Tần Diễn.
Anh ta dùng lưỡi đẩy má, quay đầu lại tôi, thần sắc dần trở nên lạnh lùng.
Trong mắt ta, phản chiếu rõ ràng bộ dạng hiện tại của tôi.
Tóc rối bù, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt đầy vệt nước mắt lộn xộn, như một đóa hoa héo úa.
So với bức ảnh của Tống Chân Vũ, ngây thơ đầy quyến rũ, đúng là hai thế giới khác nhau.
"Châu Tĩnh, đã cho em bậc thang rồi, em phải biết đường mà xuống."
Tôi bất chợt òa khóc, trong tiếng nấc có sự hoảng loạn và bất lực tột cùng, tôi loạng choạng chạy đến bàn trà định lấy thuốc.
Rồi ầm một tiếng, ngã nặng nề xuống sàn.
Thật khó coi, thật khó coi.
Tôi ôm mặt, khóc đến run cả người.
"Thật sự không có một ngày yên ổn nào cả."
Tần Diễn bực bội đóng sầm cửa lại, "Khóc cái gì mà khóc? Lúc bị cưỡng hiếp cũng khóc thảm như thế này à?"
–
Tôi như nghe thấy trong lòng mình có một tiếng nổ tung không chút do dự.
Sau một tiếng nổ vang, khói đạn mịt mù, máu thịt tứ tung.
Cuối cùng tôi cũng lần ra lọ thuốc, nuốt một nắm vào miệng.
Thuốc ngấm rất nhanh, khiến tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong mơ, dường như tôi đã quay lại chín năm trước.
Năm lớp 11, vì mẹ tôi phải phẫu thuật ở bệnh viện tỉnh, tôi chuyển vào học cùng lớp với Tần Diễn.
Vừa hay ngồi cùng bàn với .
Mẹ của Tần Diễn cũng việc ở bệnh viện, vì ngày nào tan học tôi cũng chạy đến bệnh viện, tôi gặp rất nhiều lần.
Năm đó tôi mười sáu tuổi, gia đình đơn thân nghèo khó, mẹ bị bệnh nặng, sống dựa vào người thân, trong lòng đầy bất an.
Mọi thứ khiến tôi tự ti và trầm lặng.
Tần Diễn thì khác, ấy là kiểu người ai cũng biết đến, một nhân vật nổi bật.
Sẵn sàng đứng dưới cột cờ đọc kiểm điểm vì tội chơi game trong giờ, lại có thể dễ dàng đạt điểm cao nhất trong các kỳ thi thử.
Trong hoàn cảnh như , ấy lại tỏ với tôi.
"Thường thấy em ở bệnh viện mua cơm và nước cho mẹ, thấy em nằm bò ra ghế dài ở hành lang bài tập."
Tần Diễn với tôi, "Và cả, mắt em rất đẹp."
Anh ấy dẫn tôi từng chút hòa nhập vào lớp học đó, giúp tôi có thêm nhiều bè.
Ca phẫu thuật tim của mẹ cũng rất thành công.
Dường như mọi thứ đang dần trở nên tốt đẹp.
Nhưng cuộc đời giống như một bộ phim tồi tệ, không biết từ lúc nào, cốt truyện đột ngột rẽ ngoặt.
Sinh nhật mười bảy tuổi của tôi, trùng hợp là vào thứ Bảy.
Tần Diễn đã hẹn trước với tôi, sẽ đèo tôi đi dạo dọc theo con đường ven biển.
Tôi lôi chiếc váy thích nhất của mình ra, còn tô thêm chút son môi.
Nhưng khi tôi vừa ra khỏi cửa, lại chạm mặt họ và đám say khướt của ta.
"Đứng lại, Tĩnh Tĩnh ăn diện xinh đẹp như , định đi chơi đâu hả?"
Anh ta với tôi bằng giọng điệu say xỉn, một tay kéo tôi lại: "Để xem, em phát triển thế nào rồi..."
Trước giờ, ánh mắt ấy tôi luôn có chút gì đó mờ ám.
Nhưng tôi không ngờ rằng ta lại dám như ...
…
Bạn thấy sao?