Tự Cứu Rỗi – Chương 2

2

 

Tôi xem điện thoại của Tần Diễn.

 

Từ lâu đã lưu dấu vân tay của tôi vào, có lẽ nghĩ rằng tôi sẽ chẳng bao giờ kiểm tra.

 

Trong mắt , tôi luôn dành cho sự tin tưởng tuyệt đối.

 

Giống như cách dành cho tôi.

 

, thậm chí không gì để che đậy chuyện ngoại của mình, thậm chí còn lười xóa tin nhắn.

 

Tống Chân Vũ là thực tập sinh trong công ty của họ.

 

Tần Diễn gặp ấy một năm trước.

 

Chính là người tuyển dụng ấy vào.

 

Cô ấy như một con chim sẻ ríu rít, có vấn đề gì cũng hỏi Tần Diễn, giọng điệu vui tươi và năng .

 

Mang theo sức sống của người trẻ tuổi hai mươi đầu.

 

"Trưởng nhóm Tần, hôm nay có thể dạy em không?"

 

"Trưởng nhóm Tần, tối nay cùng ăn cơm đi, em có vài vấn đề liên quan đến dự án muốn nhờ giải đáp."

 

Sau này thì trở thành:

 

"Tần Diễn, Tần Diễn, tối nay đi dạo không?"

 

"Phim 'Muốn Gặp Anh' chiếu rồi, hiểu ý em chứ?"

 

Trong năm qua, mỗi món quà Tần Diễn mua cho tôi, từ chiếc máy tính mới nhất đến một chiếc bùa bình an nhỏ.

 

Tống Chân Vũ đều nhận giống hệt.

 

Bao gồm cả nhẫn cưới của chúng tôi.

 

Lần đó, có lẽ họ đã cãi nhau.

 

Tống Chân Vũ khóc lóc đòi hỏi Tần Diễn: "Anh phải tìm một cái giống hệt cho em, khắc tên em và lên đó, nếu không em sẽ cảm thấy như mình là kẻ thứ ba."

 

"Nhưng rõ ràng chỉ có trách nhiệm với ấy trong hôn nhân, còn giữa chúng ta mới là ."

 

Tôi thời gian hiển thị trên tin nhắn.

 

Là hai tháng trước.

 

Những ngày đó trời mưa to liên tục, có hôm Tần Diễn về nhà rất muộn.

 

Toàn thân bị ướt sũng, mệt mỏi hiện rõ trên mặt.

 

Anh vừa vào nhà đã ôm tôi, khi tôi đang cầm bảng vẽ lúng túng, hôn lên môi tôi: "Tĩnh Tĩnh, em."

 

Lúc đó tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.

 

Giờ đây mới hiểu rõ.

 

Hóa ra đã lái xe đi khắp nửa thành phố dưới mưa lớn, tìm kiếm từng cửa hàng.

 

Cuối cùng, tại một tiệm nhỏ hẻo lánh, tìm chiếc nhẫn cùng mẫu của ba năm trước.

 

Tôi dùng đầu ngón tay run rẩy kéo xuống.

 

Tin nhắn mới nhất là sáng nay.

 

"Em mua đồ ngủ mới rồi, ren đó, muốn mặc cho xem, thật sự không đến à?"

 

Một tấm ảnh rất khêu gợi.

 

Tần Diễn trả lời ấy hai chữ: "Đợi nhé."

 

Tôi chợt hiểu ra, tại sao Tần Diễn đến tận chiều tối mới về nhà.

 

Và tại sao, vừa về đã phải đi tắm ngay.

 

Cuộn xuống cuối cùng, là tin nhắn vừa gửi tới:

 

"Dù ấy đã trải qua chuyện đó, cũng không đáng để gắn cả đời với ấy đúng không? Đâu phải do ."

 

“Thêm nữa, chỉ là chuyện nhỏ như ấy cứ bận tâm mãi không thoát ra à? Thật là yếu đuối quá.”

 

Một cơn buồn nôn mạnh ập lên cổ họng, tôi vịn vào tường, cúi người xuống, nôn khan đến mức dạ dày co thắt.

 

—--

 

Khi Tần Diễn thay đồ xong bước ra, tôi đang ngồi trên bệ cửa sổ, lặng lẽ ra ngoài.

 

Mặt trời lặn dần ở chân trời, chỉ còn lại một vệt đỏ cuối cùng.

 

Tôi ta đeo lại chiếc nhẫn lên ngón tay, mỉm đi về phía tôi.

 

Cảm trong lòng như cơn bão quét qua.

 

 

"Anh chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi, vợ ."

 

Tôi ta một cách vô hồn: "Tống Chân Vũ là ai?"

 

Bước chân của Tần Diễn khựng lại.

 

Anh ta đã đi đến trước mặt tôi, giờ chỉ còn cách một bước chân, khoảng cách như một vực thẳm.

 

"Chiếc nhẫn cưới của có khắc tên viết tắt của ấy."

 

Tần Diễn tôi, một lúc sau, nhún vai: "Được rồi, thực ra trước đó mất nhẫn, sợ em giận nên mua lại một chiếc khác. Có lẽ tên trên đó bị khắc sai thôi."

 

Lời biện minh vụng về, giọng điệu hoàn toàn qua loa.

 

Như thể ta đang với tôi rằng, đã tìm ra một lý do cho em rồi, hãy coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.

 

Tôi há miệng, chưa kịp gì thì nước mắt đã tuôn rơi.

 

"Anh bịa ra lý do này, nghĩ tôi là con nít ba tuổi sao?"

 

"Tĩnh Tĩnh, đừng loạn nữa."

 

Tần Diễn có chút bực bội kéo cà vạt.

 

"Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng ta, đừng vì mấy chuyện không đâu mà cãi nhau với không?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...