12
Chiều hôm đó, khi ra ngoài, tôi thấy Tần Diễn đứng dưới lầu.
Anh kẹp một điếu thuốc trên tay, tựa vào cột đèn, ánh mắt vẫn chăm tôi.
Đã hai tháng kể từ lần cuối tôi gặp .
Tóc đã dài ra một chút, người gầy đi trông thấy, khiến gương mặt vốn đã sắc sảo càng thêm lạnh lùng.
Nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe: "Tĩnh Tĩnh."
"Mấy hôm trước, mẹ bất ngờ gọi điện, bảo đưa em về nhà một chuyến."
"Bà , đã nhiều năm như rồi, dù có bao nhiêu không hài lòng cũng nên bỏ qua. Huống hồ, hồi mẹ em nhập viện, bà cũng đã đến thăm, biết em là một đứa trẻ ngoan."
À, nhớ rồi.
Khi ấy Tần Diễn vì muốn ở bên tôi, nhất quyết muốn học lại một năm.
Mẹ thế nào cũng không khuyên , giận quá mà sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con.
Thế là Tần Diễn dắt tôi đến sống trong căn nhà nhỏ gần trường.
Sau này, ngoài học phí và chi phí sinh hoạt cơ bản, bà không cho Tần Diễn thêm một đồng nào, cũng không liên lạc lại.
Tần Diễn cũng không hề nhượng bộ.
Chúng tôi có thể đi đến ngày hôm nay, dù tốt hay xấu, đều là do bản thân mình quyết định.
"Sau đó, về nhà một chuyến, với mẹ chuyện chúng ta ly hôn."
"Bà mắng một trận, bảo đã nhất quyết muốn đưa em đi, muốn cứu em, thì tại sao không thể kiên trì đến cùng."
Giọng Tần Diễn thoáng vẻ mơ hồ: "Tĩnh Tĩnh, lẽ ra giữa chúng ta không nên thế này."
Không nên.
Nhưng đó là lỗi của ai?
Tôi không thèm để ý đến , ném rác vào thùng rồi quay người bước đi.
Về đến nhà, đột nhiên nghĩ đến mẹ của Tần Diễn.
Thực ra bà là một người rất tốt, khi đối mặt với sự kiên quyết không lùi bước của Tần Diễn, bà cũng chưa bao giờ khó tôi.
Người mà bà ngăn cản, từ đầu đến cuối chỉ có Tần Diễn.
Đêm đó, tôi nhận cuộc gọi từ mẹ của Tần Diễn.
Giọng bà thoáng chút mệt mỏi và áy náy, bà xin lỗi, bảo rằng là do bà không dạy dỗ Tần Diễn tốt.
Tôi lắc đầu, rồi mới nhận ra bà không thấy, liền lên tiếng: "Không sao đâu, dì ạ."
"Giữa con và Tần Diễn, có thể là con sai, cũng có thể là ấy sai. Mọi hậu quả đều là do chúng con tự ra, không liên quan đến ai khác."
"Dì không cần phải áy náy đâu."
Bà bật khóc qua điện thoại.
Tần Diễn bắt đầu nhắn tin, gọi điện cho tôi.
Anh rất nhiều, gần như là tha thiết van xin tôi cho một cơ hội nữa.
"Tĩnh Tĩnh, vẫn em, muốn cùng em bắt đầu lại."
Sao có thể những lời này một cách đường đường chính chính như ?
Nực đến nỗi tôi không nhịn mà bật thành tiếng.
"Tần Diễn, có biết một lần bất trung, trăm lần không dùng không?"
"Trong mắt người ngoài, họ luôn thấy bỏ ra nhiều hơn, là em đang lợi dụng . Nhưng trên đời này chẳng ai có thể mãi mãi hy sinh vô điều kiện cả, rõ ràng biết điều đó, em chỉ là mắc bệnh thôi, em dành cho không hề ít hơn nửa phần so với dành cho em."
"Biết bao lần, tan về, than phiền về những khó khăn trong công việc, bị sếp khó, có thể em không lời hay ý đẹp, em vẫn ôm thật chặt. Anh muốn nghỉ việc, em bảo thôi, em có tiền nhuận bút, em có thể nuôi ."
"Giữa chúng ta là bình đẳng, không phải cứu em một lần, thì em sẽ mãi mãi thua kém một bậc."
"Người mà em chân thành cảm kích và thương, là Tần Diễn của tuổi mười bảy. Cậu ấy nhiệt , ngay thẳng, em không giữ lại gì. Không phải là của tuổi hai mươi sáu, chỉ sẵn sàng chia một nửa nhiệt , lại muốn có toàn bộ trái tim của em."
"Tần Diễn, chúng ta đã vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể quay lại quá khứ nữa."
—--
Từ hôm đó, Tần Diễn không còn liên lạc với tôi nữa.
Và lần tiếp theo tôi nghe tin về , lại là trên bản tin.
Tống Chân Vũ mang thai con của , Tần Diễn nhất quyết không chịu kết hôn với ta.
Trong lúc tranh cãi, Tống Chân Vũ bị Tần Diễn đẩy ngã, lăn xuống cầu thang.
Đứa bé không còn, cơ quan nội tạng bị cắt bỏ, ta từ đó không thể sinh con nữa.
Bác sĩ đã đưa ra báo cáo giám định thương tật.
Cha mẹ của Tống Chân Vũ đã đưa Tần Diễn ra tòa, ta cũng sẽ phải đối mặt với án tù.
Tình cuồng nhiệt chạy khắp thành phố để tìm chiếc nhẫn trong cơn mưa lớn hôm đó, hóa ra cũng chỉ là một trò lừa.
Sau khi nhân tính bị xé toạc, chỉ còn lại một mớ hỗn độn.
Khó coi đến cực điểm.
Tôi mua một bó hoa hồng champagne, đến bệnh viện thăm Tống Chân Vũ.
Cơ thể ta trong bộ đồ bệnh nhân gầy guộc, giống như một bông hoa tàn héo giữa đường.
Cô ta tôi, môi tái nhợt vì thiếu máu, trong mắt chẳng còn chút thần thái.
Tôi đặt hoa lên đầu giường, thẳng vào mắt ta, nhẹ nhàng : "Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, sẽ qua thôi."
"Đừng bận tâm."
Cô ta tôi, trong mắt thoáng hiện ra cảm .
Có lẽ là hối hận, có lẽ là căm ghét, là sự căm hận chân thật.
Tôi đã chẳng còn muốn phân biệt nữa.
Trên đường về, hoàng hôn dần buông.
Tôi ngồi trong xe, cúi đầu điện thoại.
Có độc giả nhắn tin hỏi tôi sẽ viết câu chuyện gì tiếp theo.
Tôi cụp mắt xuống, nhếch môi : "Tựa đề là 'Tự Cứu Rỗi'."
"Một người tự leo lên từ vực sâu, cũng có thể kịp đón bình minh sáng mai."
(Hết truyện)
Bạn thấy sao?