Sau khi xuất viện, Kỷ Gia Hành lấy cớ cơ thể còn yếu, đòi tôi chăm sóc.
Thế là rất tự nhiên, chúng tôi… dọn về sống chung.
Mới chưa đầy một tháng, Nhạo Ngọc đã ôm một bó hoa to đùng đến tận cửa nhà.
Cô ta tuyên bố đã tự rút khỏi giới giải trí và đăng bài công khai xin lỗi.
Không những thế, còn khoe luôn thân phận: tiểu thư con nhà danh giá – con chủ công ty quảng cáo.
Và mặt dày tới mức tỏ với Kỷ Gia Hành, muốn “bù đắp”, sẵn sàng tặng một căn biệt thự ven biển.
Điều kiện duy nhất: phải về rể nhà ta.
Tôi đập bàn cái “rầm”, chỉ tay mắng:
“Cô đúng là định nghĩa sống của từ không biết xấu hổ! Cô là cỏ trên thuyền mượn gió đấy à?”
“Còn nữa, người đang mơ tưởng là chồng tương lai của tôi. Người mà cả tám kiếp cũng không đổi !”
Trước kia tôi còn bận giữ hình tượng thục nữ trước mặt Kỷ Gia Hành, nếu không, lần đầu gặp mặt tôi đã để lại dấu tay trên cái mặt trái xoan giả tạo kia rồi.
Nhạo Ngọc tức đến mức mặt sầm lại, chỉ dám trừng mắt tôi, rồi quay sang Kỷ Gia Hành đang ngồi im lặng ở ghế sô pha.
Cậu ấy vẫn giữ dáng vẻ nhàn nhã, chân dài bắt chéo, áo sơ mi bung hai nút, ngón tay nhẹ gõ lên môi.
Im lặng một lúc lâu, cậu mới cất tiếng:
“Nói xong chưa?”
Nhạo Ngọc gật đầu nhẹ.
Kỷ Gia Hành cầm điện thoại lên, lướt mấy cái, giọng nhàn nhạt vang lên:
“A lô, cảnh sát à? Có người quấy rối dục.”
Vẫn là cái phong cách “gọi công an như gọi shipper”, không khiến người ta thất vọng.
Cuối cùng, người đến chỉ là bảo vệ khu nhà.
Khi đã đóng cửa lại, Kỷ Gia Hành từ phía sau ôm lấy tôi, giọng lười biếng xen chút vui vẻ:
“Giang Nhã, vừa rồi em gọi là gì ấy nhỉ?”
Tôi giật mình nhớ lại lúc nãy trong cơn bốc đồng đã gọi cậu ấy là “chồng tương lai”, cả người lập tức cứng đờ.
Nhất là khi ngón tay của Kỷ Gia Hành đang nhẹ nhàng vuốt lên vùng da hở ở eo tôi, cứ như có dòng điện chạy loạn khắp người.
“Em… không gọi gì cả.”
“Anh nghe rõ mà.” Giọng cậu ấy khàn khàn đầy mê hoặc.
“Em gọi là chồng.”
“Xàm! Em gọi là chồng tương lai cơ mà!”
Cậu ấy bật khẽ, giọng mang theo sự trêu chọc:
“Gọi lại lần nữa, không?”
Thấy tôi không phản ứng, tay ôm eo càng siết chặt, cậu ấy vùi mặt vào hõm cổ tôi:
“Anh muốn nghe.”
Cảm giác nóng rực sau lưng, hơi thở phả nơi cổ tôi run lên.
Một tiếng rên nhẹ thoát ra từ miệng tôi:
“Ưm…”
Tôi ngay lập tức bàng hoàng – trời ạ, tiếng vừa rồi là của mình á?!
Bất ngờ, Kỷ Gia Hành ngồi xuống ghế sofa, tôi bị cậu ấy kéo ngã vào lòng.
Gương mặt đẹp trai ấy hiện rõ ý , cậu ấy cắn nhẹ vành tai tôi, thì thầm:
“Anh chịu hết nổi rồi. Nếu em không muốn… thì cứ đánh , đến khi tỉnh lại.”
Nhưng cơ thể tôi lúc này mềm nhũn, chẳng còn sức chống cự.
Ngay cả khi cậu ấy hôn tôi, tôi cũng lại… quên mất phải thở.
Cậu ấy :
“Lại quên thở rồi à.”
Trước khi ngủ thiếp đi, dưới ánh đèn lờ mờ, tôi thấy Kỷ Gia Hành cúi xuống mình chăm .
Đôi mắt sâu thẳm, ngũ quan sắc sảo – ngoại trừ cái dây chuyền đeo cổ đôi khi khiến tôi bị đau.
Tôi lẩm bẩm:
“Cái đó… tháo ra không, đau quá.”
“Tháo… tháo ra á?”Cậu ấy không biết trong đầu đang nghĩ gì, chỉ xấu hổ đáp:
“Anh biết mình hơi sung sức thật, … đâu đến mức phải tháo cái đó ra chứ?”
Tôi mệt đến không muốn nữa, nhắm mắt ngủ luôn.
Sau cái đêm hỗn loạn ấy, tôi ngại đến mức không dám thẳng mặt Kỷ Gia Hành.
Ở trường, vừa tan tiết, tôi đã thấy cậu ấy đứng trước cửa lớp chờ sẵn, tay cầm trà sữa và bánh ngọt – đúng vị tôi thích.
Tôi cúi đầu đi tới, cầm đồ rồi quay lưng muốn chạy.
Cậu ấy kéo tay tôi lại:
“Trốn à?”
Tôi chột dạ:
“Không có. Em còn tiết ở lớp khác.”
“Cưng ơi, dối cũng phải có kế hoạch. Hôm nay em chỉ có mỗi tiết này thôi.”
Tôi nghẹn họng.
“Em định đi họp câu lạc bộ à?”
Tôi vội gật đầu:“Đúng đúng!”
Cậu ấy bỗng cúi người, tay kẹp sau gáy tôi, đầy tà khí:
“Cái lý do này là chồng nghĩ ra cho em đấy, có xài không?”
Tôi vô thức đáp:“…Có.”
“Vậy em thích gọi Gia Hành, hay là chồng hơn?”
Ủa? Không phải đang đến… cái cớ sao?
Tôi đảo mắt một vòng, rồi bất ngờ nhón chân, hôn lên môi Kỷ Gia Hành.
Chỉ là môi chạm môi, giữ trong tám giây.
Thấy cậu ấy sững người, tôi quay lưng định chuồn, lập tức bị nắm cổ áo kéo lại.
Cậu ấy lôi tôi vào một lớp học trống, đè tôi lên cửa, hôn ngấu nghiến.
Nụ hôn đó… hoàn toàn không giống trước – vừa mạnh mẽ vừa chiếm hữu, như muốn nuốt chửng tôi.
Giờ thì không phải vấn đề thở hay không thở nữa.
Môi tôi tê rần, cả người như mất cảm giác.
Cậu ấy chẳng có ý định dừng lại.
Cho đến khi tôi không chịu nổi, vào ngực cậu ấy mấy cái, cậu mới chịu buông ra.
Kỷ Gia Hành xoa xoa ngực, khổ sở :
“Người ta thì ‘nắm tay nhỏ vào ngực ’, còn em thì… đập nguyên tảng đá vào tim luôn!”
Tôi vốn đã đỏ mặt vì không thở nổi, giờ lại càng tức đến đỏ hơn:
“Anh là cái người yếu ớt gì chứ, Kỷ công chúa à? Nãy giờ em còn chưa dùng tới một phần ba sức mạnh đấy!”
Cậu ấy ôm lấy eo tôi, kéo sát vào người, hơi thở nóng rực:
“Yếu ớt hả? Em chắc là chưa từng ‘thấy rõ’ rồi.”
Tới đây, tôi chỉ biết đỏ mặt chui vào lòng cậu ấy trốn luôn.
Trường đón đoàn du học sinh đến trao đổi.
Trong số đó có một tóc vàng mắt xanh, vẻ ngoài cực kỳ nổi bật.
Cô ấy dùng tiếng phổ thông lưu loát với tôi:
“Bạn trai của rất đẹp trai, khí chất cũng cực kỳ thu hút.”
Tôi mỉm cảm ơn:
“Cảm ơn lời khen của .”
“Vậy… tôi có thể mời ấy ăn tối không?”
Tôi cứ ngỡ chỉ là lời khen đơn thuần, không ngờ mục đích là như .
Tôi lập tức lắc đầu từ chối:
“Không , ấy là của tôi.”
Dứt lời, tôi khoác tay Kỷ Gia Hành, dán sát người vào , tuyên bố chủ quyền rõ ràng.
Cô nàng ngoại quốc đầy tự tin vuốt tóc, bật :
“Ở quê tôi, phụ nữ không hẹp hòi như .”
Liên tưởng đến vài bộ phim cảm Âu Mỹ mà tôi từng xem, tôi khẽ khẩy.
Kỷ Gia Hành mỉm châm chọc:
“Bạn tôi không hẹp hòi, là do tôi quá ‘ngố’ thôi.”
“Ngố đến mức trong mắt chỉ thấy mỗi ấy.”
Đúng lúc đó, Giang Thời bước tới, tươi chào tôi:
“Chị ơi, trùng hợp thật.”
Thấy bị từ chối bởi Kỷ Gia Hành, ngoại quốc nhanh chóng chuyển hướng sang Giang Thời – cậu trai tươi sáng, thân thiện.
“Chàng trai, tôi nghĩ chúng ta có thể cùng ăn tối.”
Giang Thời mỉm lịch thiệp, giọng cũng đầy nhã nhặn:
“Xin lỗi, tôi nghĩ nên mời người khác.”
Sau đó quay sang tôi, nụ liền trở nên ấm áp, dịu dàng đến lạ.
Cô nàng tóc vàng không bỏ cuộc, đặt tay lên vai Giang Thời:
“Tôi hiểu các mà, tôi hiểu hơn ấy.”
Ngay khi chạm vào người cậu ấy, Giang Thời liền né ra như bị điện giật, tuy vẫn giữ vẻ lịch sự:
“Nhưng tôi lại thích ấy hơn.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe Giang Thời rõ ràng cảm của mình như .
Tôi lúng túng chẳng biết xử lý ra sao, lộ rõ vẻ bối rối.
Nhưng cậu ấy lại chỉ nhạt, :
“Em biết chị không thích em. Nhưng trước khi hoàn toàn từ bỏ, cho em ra điều này – điều em đã giấu trong lòng rất lâu.”
Cậu ấy vẫy tay chào, giọng nhẹ nhàng:
“Chỉ mong chị đừng ghét em là .”
Tôi sẽ không ghét cậu.
Thậm chí còn có chút nuối tiếc – giá mà tôi nhận ra sớm hơn, có thể đã ngồi xuống và nghiêm túc chuyện một lần.
Vừa tốt nghiệp, tôi và Kỷ Gia Hành đã tổ chức hôn lễ.
Có người hỏi:
“Giang Nhã, hai người còn trẻ thế, sao lại vội kết hôn như ?”
Tôi chỉ đáp:
“Gặp đúng người, lại là người mình từ thời thơ ấu, thì tuổi tác chẳng còn quan trọng nữa.”
Trong lễ cưới, phù rể cũng trêu Kỷ Gia Hành:
“Lúc trước tụi còn cá cược rằng, người lạnh lùng như cậu sẽ cưới muộn nhất đám – vì chẳng lãng mạn, lại kén chọn một cách khó hiểu.”
Bởi vì Kỷ Gia Hành từng :
Cậu ấy thích kiểu con hay , hơi ngốc một chút, hay mít ướt… Đặc biệt là: sinh ngày 1 tháng 1, tuổi Mùi, căn cước kết thúc bằng 1056, cao 1m68, nặng…
Người đó – chính là Giang Nhã.
【Toàn văn hoàn】
Bạn thấy sao?