Tự Chứng Minh Trong [...] – Chương 3

3

“Chuyện này đúng là ấy sai, hy vọng các nể ấy còn trẻ mà giảm nhẹ hình .”

Nhưng cảnh sát chẳng buồn nghe lời cầu xin nhẹ nhàng ấy, chỉ lạnh nhạt :

“Cô ta là người trưởng thành, phải tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.”

“Tóm lại là đã xảy ra chuyện gì?” Tôi ngơ ngác hỏi lại.

“Còn giả vờ à!” – viện trưởng tức giận chỉ thẳng vào tôi – “Tối qua rời phòng thí nghiệm mấy phút thì phòng cháy! Ngọn lửa lan ra nổ, hầu hết tòa nhà thí nghiệm đều bị hủy!”

“Tối qua toàn trường không ai dám ngủ, còn thì thảnh thơi trốn trong bệnh viện nằm nghỉ!”

Nói xong, ông ta quay sang cảnh sát, giọng đầy căm phẫn:

“Chu đội, bắt ta đi, tôi chẳng còn gì để nữa!”

“Tối qua tôi căn bản không hề đến khu dạy học!” Tôi chống tay xuống giường, gắng gượng ngồi dậy, cố sức muốn họ tin mình.

“Tôi không có lý do gì để đốt trường, xin hãy tin tôi!” Nhưng bất kể tôi tha thiết hay lo lắng thế nào, ánh mắt xung quanh vẫn lạnh nhạt, như đang một con hề nhảy nhót.

“Cô nên mừng là chưa thương vong, nếu không thì giờ chúng tôi chẳng khách sáo như thế này đâu.”

Một cảnh sát đứng đầu nghiêm giọng: “Tôi là đội trưởng hình sự thành phố, giờ chính thức thông báo bị bắt. Giải đi!”

Ông ta giật mạnh cánh tay tôi, thô bạo kéo khỏi giường.

Bàn chân trần chạm xuống sàn lạnh buốt, hàn khí dội thẳng vào tim.

Nữ cảnh sát bên cạnh ghì chặt cổ tay tôi, chiếc còng kim loại sáng loáng sắp khóa lại–

“Các đang gì đấy!”

Một tiếng quát mạnh mẽ từ cửa khiến hành của ta khựng lại.

Một chàng trai trong quân phục, tay cầm hộp cơm, cau mày bước vào, ánh mắt trừng thẳng cả căn phòng.

“Cậu là ai?” Lý Lương Bằng vẫn điềm đạm hỏi: “Bạn trai của Diệp Hạ Vân à?”

Một câu đã muốn xóa nhòa khí thế nghiêm cẩn của quân phục.

“Là doanh trưởng cử tôi đến chăm sóc ấy.”

Chàng trai không thèm hắn, tiến thẳng vào phòng, với Chu đội:

“Các có việc gì thì , ấy hiện tại vẫn là bệnh nhân!”

“Cô ta bị nghi ngờ phóng hỏa, thiệt nghiêm trọng về tài sản, chúng tôi phải đưa về đồn.” Chu đội thẳng giọng.

Chàng trai khựng lại, tôi, thấy ánh mắt cầu khẩn của tôi thì do dự giây lát, sau đó dứt khoát chắn ngay trước mặt tôi:

“Tôi sẽ đi cùng ấy, và sẽ báo cáo với doanh trưởng. Nếu không, các đừng hòng đưa ấy đi!”

Vẫn là căn phòng thẩm vấn quen thuộc, ánh đèn chói gắt khiến tôi phải nheo mắt lại.

“Diệp Hạ Vân, tối qua đến phòng thí nghiệm gì!”

Chu đội và một nữ cảnh sát ngồi đối diện, giọng nghiêm khắc chất vấn.

“Tối qua tôi không hề đến phòng thí nghiệm.”

“Camera đã quay đầy đủ cảnh ra vào, chối cãi cũng vô ích thôi!” Hắn khó chịu gõ tay xuống bàn, ánh mắt tràn ngập khinh thường trước “lời dối rẻ tiền” của tôi.

“Nghe thầy hướng dẫn bảo gần đây tiến độ đình trệ, tinh thần sụp đổ nên mới ra chuyện cực đoan thế này, có thừa nhận không?”

“Tôi không thừa nhận!” Tôi ngẩng đầu thẳng vào ông ta. Kiếp trước câu hỏi này tôi chỉ qua loa đối phó, lần này, tôi phải rõ ràng tất cả.

“Người hướng dẫn tiến sĩ ban đầu của tôi là viện sĩ Trương, ông là bậc thầy trong ngành, đề tài của tôi luôn do ông trực tiếp chỉ đạo, tiến triển vô cùng thuận lợi. Nếu hoàn thành, trí tuệ nhân tạo của nước ta có thể bước sang một giai đoạn mang tính đột .”

“Đáng tiếc, viện sĩ Trương chỉ đi siêu thị mua chút đồ, mà cũng có thể bị cuốn vào vụ ẩu đả của mấy kẻ côn đồ, cuối cùng mất mạng.” Tôi thẳng vào Chu đội, giọng chắc nịch.

“Vụ án đó, tôi nhớ cũng chính là do đội của ông phụ trách.”

“Đúng, chuyện này để gì, có liên quan gì đến tội phóng hỏa?” Chu đội cau mặt, cho rằng tôi đang lạc đề.

“Ba năm nghiên cứu sinh, có hai năm rưỡi tôi viện sĩ Trương chỉ dẫn, còn Lý Lương Bằng chỉ là người hướng dẫn nửa năm nay thôi. Dù gì thì hắn về nước giảng dạy cũng chưa đầy một năm.”

Tôi khẽ nhếch môi, hướng ánh mắt về tấm gương một chiều phía sau:

“Xin hỏi, dự án vốn gần hoàn thành dưới sự chỉ đạo của viện sĩ Trương, thế nào vào miệng Lý Lương Bằng lại biến thành đình trệ, đến mức khiến tôi có nguy cơ bị kéo dài tốt nghiệp, thậm chí thành công trình thất bại?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...