Tô Nhiên trừng mắt tôi, tức đến phát điên, giơ tay định tát.
Tạ Lương Tiêu thấy , vội vàng từ giường bệnh bật dậy.
Ống truyền dịch trong suốt lập tức trào ngược, dòng máu đỏ tươi chảy ngược lại.
Tôi nhanh như chớp túm lấy tay Tô Nhiên, rồi tát ngược lại một cái.
“Không có đầu óc thì đừng có ra ngoài mất mặt!
Mấy năm qua tiêu bao nhiêu tiền rồi, đợi đấy, tôi sẽ kiện cho tán gia bại sản!”
“Muốn vợ Tạ à? Ôm lấy con mà đi kiếm chỗ khác khóc đi!”
Tô Nhiên ôm mặt, nước mắt ròng ròng, nghẹn ngào định gọi Tạ Lương Tiêu.
Nhưng tay vừa đặt lên người thì đã bị hất ra:
“Cô ra ngoài đi.”
Tô Nhiên khựng lại, chết lặng trong vài giây, rồi khóc lóc xách túi chạy ra khỏi phòng.
Tạ Lương Tiêu cầm tập đơn ly hôn, lật đi lật lại nhiều lần.
Chỉ là vài tờ giấy mỏng, mà bị siết đến nhăn nhúm, méo mó.
“Hợp đồng này… không hợp lý.”
Một lúc lâu sau, nghẹn giọng gọi tôi một tiếng:
“An An.”
“Nếu chết, em có buồn không?”
Cho dù tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi câu hỏi của , khi nghe thấy câu đó, tôi vẫn không kịp phản ứng.
Khi phản ứng kịp rồi, cảm của tôi lại rất bình tĩnh.
Bình tĩnh đến lạ.
“Anh chết thì liên quan gì đến tôi?”
Ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo chiếu lên gương mặt của Tạ Lương Tiêu.
Anh đờ người mấy giây, cuối cùng cố gượng — một nụ khó coi đến mức đáng sợ.
Không biết từ lúc nào, trên má đã có một giọt nước mắt. Trong suốt, lấp lánh.
Anh khóc mà không phát ra tiếng nào. Thật kỳ lạ, cũng thật thê thảm.
“Anh hiểu rồi.”
Tạ Lương Tiêu cúi đầu, giọng chậm rãi mà dứt khoát.
Anh ngừng một chút, rồi : “Anh sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng.”
13
Bước ra khỏi bệnh viện, bầu trời xanh đến kỳ lạ.
Tôi ngẩng lên rất lâu, trong lòng lại dâng lên một cảm giác buông bỏ như số mệnh.
Như có điều gì đó mách bảo, tôi ngẩng đầu lên lần nữa.
Vừa hay thấy cửa sổ phòng bệnh của Tạ Lương Tiêu.
Hình như có ai đó đang vẫy tay về phía tôi.
Mở mắt ra lần nữa, tôi lại trở về thời đại học.
Bạn thân quàng tay lên vai tôi: “Suy nghĩ gì thế? Người ta đang tỏ với cậu kìa!”
Một chàng trai cao lớn, khuôn mặt xa lạ, cầm bó hoa lớn trước mặt tôi: “Lâm Thược An, hãy ở bên nhé!”
“…Tạ Lương Tiêu… Không.”
Tôi từ chối:
“Xin lỗi, tôi chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp. Hiện tại chưa định đương.”
Bạn thân thần thần bí bí hỏi:
“Nãy cậu gọi ‘Tạ Lương Tiêu’… chàng kia đâu có tên đó.
Tạ Lương Tiêu là ai ?”
Tôi sững người rất lâu.
Phải rồi…
Tạ Lương Tiêu là ai?
14. Ngoại truyện Tạ Lương Tiêu
Tạ Lương Tiêu thích Lâm Thược An.
Từ bao giờ ư?
Có lẽ là từ hồi cấp ba.
Khi đó, rất thiếu tiền, rất rất thiếu. Đói đến nỗi cái bánh bao duy nhất cũng bị chó cướp mất.
Anh lần đầu tiên trong đời… giành đồ ăn với chó.
Cuối cùng, cái bánh bao rơi xuống đất nát bấy, nhân rau cũng văng tung tóe.
Vậy mà vẫn nuốt nước bọt, định nhặt lên ăn.
Sau đó…
Có ai đó vỗ nhẹ vai .
“Cậu , tớ ăn không hết bánh mì này, cậu giúp tớ ăn bớt một chút nhé.”
Đó là lần đầu tiên Tạ Lương Tiêu gặp Lâm Thược An.
Thì ra trên đời lại có người rạng rỡ đến .
Rạng rỡ đến mức… chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng thấy mình không xứng.
Từ ngày hôm đó, bắt đầu nỗ lực. Cố gắng để bản thân tốt hơn, rồi lại tốt hơn nữa.
Thì ra, họ học cùng một trường cấp ba.
Thì ra, Lâm Thược An học rất giỏi.
Thì ra, ấy muốn thi vào một trường đại học thật tốt.
Vậy là bắt đầu điên cuồng học tập.
Và cuối cùng, vào ngày nhập học đại học, cũng gặp lại .
Cô không nhận ra . Anh mừng đến suýt rơi nước mắt.
Vì nghĩ, mình nên gặp bằng một phiên bản tốt hơn.
Anh bắt đầu đi thêm, tiết kiệm tiền. Tìm những công việc part-time khá tốt nhờ năng lực của bản thân.
Anh muốn tặng quà cho Lâm Thược An.
Và … rất thích.
Anh lên kế hoạch tỏ thật chu đáo.
Cô đồng ý rồi!
Chiếc lắc tay đeo trên cổ tay Lâm Thược An — đẹp đến ngẩn ngơ.
Mọi thứ suôn sẻ. Quá suôn sẻ.
Sợ bố mẹ chê mình không xứng, Tạ Lương Tiêu lập một công ty nhỏ.
Từng chút một, công ty đi vào guồng quay. Ngày càng phát triển.
Đến lúc công ty niêm yết cổ phiếu, đã cầu hôn !
Hôm đó, Lâm Thược An khóc như một đứa trẻ.
Nhưng vẫn đẹp lắm — là lúc đẹp nhất.
Tạ Lương Tiêu Lâm Thược An.
Yêu tha thiết.
Nhiều năm như .
Rồi sau đó…
Những buổi xã giao dần nhiều lên.
Và rồi… Thế giới đó — đèn rực rỡ, rượu chè, lời dối và vai diễn xã hội.
Ban đầu, còn lo: “Muộn thế này về, chắc An An sẽ khóc mất?”
Nhưng về sau, số lần về muộn nhiều lên.
Đến mức… gần như quên mất ở nhà vẫn còn một Lâm Thược An đang đợi.
Nhưng mà, Tạ Lương Tiêu vẫn mà.
Bằng tất cả những năm tháng tuổi trẻ ấy.
Cho đến một hôm.
Mẹ Tạ hỏi : “Tiểu Tiêu, mấy năm rồi mà hai đứa chưa có con?
Có phải An An có vấn đề gì không?
Con không muốn có một đứa con sao? Hôn nhân có ràng buộc vẫn tốt hơn.
Chơi bời thôi, đừng coi là thật.”
Rồi sau đó…
Cũng chẳng còn sau đó nữa.
Báo ứng của — đến rồi.
Tạ Lương Tiêu mười tám tuổi từng hỏi ta: “Tại sao lại thành ra thế này?
Sao mọi chuyện lại trở thành như ?”
Anh nằm trong phòng bệnh trắng toát, nghĩ mãi nghĩ mãi.
Ừ nhỉ… Sao lại thành ra như thế này?
…
Và rồi, vào cuối cùng.
Tạ Lương Tiêu của năm mười tám tuổi đã chết chính mình của năm hai mươi tám tuổi.
Một bước sai, sai cả đời. Trận thua ấy — mất tất cả.
Anh đứng bên cửa sổ, lặng lẽ về phía Lâm Thược An.
Lâm Thược An của … Sau này sẽ là Lâm Thược An của người khác.
Cuối cùng, cũng chỉ khẽ vẫy tay.
Tạm biệt, Lâm Thược An.
Không bao giờ gặp lại nữa… Lâm Thược An.
Tạ Lương Tiêu mãi mãi không thể bước ra khỏi tuổi mười tám của mình.
Chỉ thôi.
(Hết)
Bạn thấy sao?