Từ Chối Lời Tỏ [...] – Chương 6

Chương 6

10

Nhưng ngay giây tiếp theo, bóng râm của trường học lại biến thành phông nền trắng toát của bệnh viện.

“Đây là lần cuối cùng tôi : xin lỗi đi!”

Cổ tay đau buốt đến tận tim. Máu nhỏ tong tong xuống sàn.

Tôi người đàn ông trưởng thành hơn đang đứng trước mắt — là Tạ Lương Tiêu ở tuổi 28.

Tô Nhiên núp sau lưng , nước mắt rưng rưng như chực khóc.

Còn trên giường bệnh, Tiểu Phong đang cầm cái gối thứ hai chuẩn bị ném tôi.

Tôi lại xuyên về thời điểm Tạ Lương Tiêu ép tôi xin lỗi.

Cứ mỗi lần xuyên, đều là lúc đối diện với ấy.

Tôi ôm lấy cổ tay, lạnh lùng : “Muốn tôi xin lỗi, trừ khi tôi chết.”

Tạ Lương Tiêu nhíu mày: “Đừng mấy lời như .”

“Đồ đàn bà rẻ tiền cướp chồng của mẹ! Cô cút đi!”

Giọng the thé của Tiểu Phong lại vang lên.

Thấy cái gối đầu tiên bị chặn lại, thằng bé “thình thịch thình thịch” nhảy xuống giường, ôm cái gối thứ hai định lao tới đánh tôi.

Cơ thể nó còn chưa đến nửa người tôi, tôi dễ dàng giật lấy cái gối.

Tiểu Phong lập tức không nhúc nhích nữa.

“Lâm Thược An!”

Tạ Lương Tiêu tức giận thật sự:

“Nó chỉ là một đứa trẻ, em chấp nhặt với trẻ con gì?”

ở đó, Tiểu Phong càng nước tới:

“Ba ơi, ấy bắt nạt con! Mau dạy dỗ ấy đi!”

Tôi thằng bé mặt mũi hung hăng, lạnh nhạt với Tạ Lương Tiêu:

“Anh có từng nghe câu này chưa?”

Nói rồi, tôi đè Tiểu Phong xuống.

Chỉ dùng gối vỗ một cái vào mông thôi mà nó đã khóc toáng lên.

Tiếng khóc như xé ruột gan.

Tôi thản nhiên: “Trẻ con còn nhỏ thì càng không bỏ qua.”

Tô Nhiên hoảng hốt chạy tới: “Sao chị lại đánh con nít?!”

Tôi buông Tiểu Phong ra:

“Chị cho em biết một chuyện. Người cướp chồng người khác chính là mẹ em đấy.”

“Chị và ba em là vợ chồng hợp pháp. Người chen chân vào là mẹ em, người ta gọi là tiểu tam.”

Sắc mặt Tô Nhiên lập tức thay đổi.

Cô ta ôm chặt lấy Tiểu Phong: “Chị à, sao chị có thể mấy lời này trước mặt con nít chứ!”

Tôi bật : “Em , sao chị không ?”

Một đứa bé mà mở miệng ra là “đồ đàn bà rẻ tiền”, nếu không ai dạy, sao biết mấy thứ đó?

Sắc mặt Tạ Lương Tiêu tối sầm hẳn: “Đủ rồi! Em còn định loạn đến bao giờ?”

Tôi lắc đầu: “Tạ Lương Tiêu, phải hiểu một chuyện. Tôi không loạn.”

“Về nhà rồi, tôi sẽ soạn đơn ly hôn. Chúng ta ly hôn.”

Tô Nhiên ánh mắt lóe sáng, rồi lập tức giả vờ tủi thân:

“Chẳng lẽ là tại em? Chị đừng hiểu lầm…”

Tạ Lương Tiêu đã tức đến mức mất kiểm soát:

“Ly thì ly! Lâm Thược An, tôi chờ xem hối hận như thế nào!”

Tôi quay đầu lại. Anh khựng lại, :

“Đừng lời bốc đồng.”

Tôi chỉ giơ tay lên, để lộ cổ tay bị thương:

“Giám đốc Tạ, nhớ chuyển khoản viện phí cho tôi.”

11

Tôi đến bệnh viện.

Bao năm qua, ba mẹ tôi vẫn yên lặng nằm ở đây.

Nhưng từ nay, tôi sẽ không cần đến Tạ Lương Tiêu nữa.

Vì tài sản liên quan đến một số tiền lớn, tôi mời liền ba luật sư đến studio để soạn hợp đồng phân chia.

Không ngờ, Tạ Lương Tiêu lại hỏi: “Anh đưa em đi.

Làm xong thì nhắn cho , đến đón.”

Tôi chẳng hiểu sao giờ này ta lại mềm mỏng như thế:

“Không cần, tôi sẽ ở lại luôn bên đó.”

Tạ Lương Tiêu sa sầm mặt:

“Nơi đó đơn sơ như , mà em còn sống chung với mấy gã đàn ông, ra thể thống gì?”

Tôi nhíu mày:

“Họ là luật sư, còn studio thì có cả đống phòng.

Sống ở đó thì sao?”

Tạ Lương Tiêu cau chặt mày, giọng đầy chất vấn:

“Lâm Thược An, em không có chút tự giác nào à?
Em đã kết hôn rồi! Giờ em với là muốn sống cùng mấy người đàn ông lạ ngoài kia à?”

Tôi bật .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...