Từ Chối Làm Thánh [...] – Chương 8

Chương 8

“Ặc, chính là cái trang web kiểu đấy đấy! Phim người lớn ấy, hiểu chưa!”

Tôi không nhịn nữa, cả miếng kem trong miệng trôi tuột xuống họng, lạnh đến nhức cả đầu.

Nghĩ đến trạng hiện giờ của chị ta, bảo sao trông tiều tụy thế.

Hóa ra là đi công việc nặng nhọc rồi à, thế này thì sao mà không mệt cho .

Tôi lấy cái link web kia từ tay đồng nghiệp.

Dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi mà mặt tôi vẫn đỏ bừng lên khi xem nó.

Không thể tin Hoàng Tân Duệ, người phụ nữ lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh lùng kiêu kỳ, lại có thể đến mức này vì tiền.

Trước đây, chỉ cần chuyện với mấy gã đàn ông trên livestream thôi là chị ta đã tỏ vẻ mất kiên nhẫn lắm rồi, lúc nào cũng lén lút chê bai mấy gã đó không xứng để chuyện với mình.

Vậy mà bây giờ, chị ta lại đi xa hơn một bước, thậm chí còn tiếp thân mật với mấy gã đàn ông béo mập mà chị ta khinh thường nhất.

Tôi cố gắng chịu đựng cơn buồn nôn, vội vàng chụp vài tấm ảnh rồi thoát ra.

Dì cả vẫn luôn để bụng chuyện gia đình tôi không cho nhà dì ấy vay tiền.

Vài hôm trước, trong bữa tiệc gia đình, dì ấy còn bóng gió trước mặt những người họ hàng khác, rằng có vài người chỉ giỏi ăn , thực chất lại ích kỷ, chỉ biết lo cho bản thân, chẳng coi trọng thân.

Người ngoài ai cũng hiểu là dì ấy đang ám chỉ nhà tôi.

Mẹ tôi cảm thấy xấu hổ, nhất quyết muốn mời dì cả đến nhà ăn cơm để giải thích cho rõ ràng.

Mời đến mấy lần dì cả mới chịu đến.

Vừa vào nhà, dì ấy không thèm thay dép, cứ thế giẫm giày lên tấm thảm lông cừu trắng tinh, rồi ngồi vắt chéo chân với vẻ mặt kiêu căng.

“Haiz, cơm nước gì ở nhà mà phải bắt tôi đến tận đây. Nhà tôi bây giờ chẳng mấy khi nấu nướng ở nhà đâu, toàn đi ăn ở khách sạn năm sao với nhà hàng Hắc Chân Châu thôi.”

Tôi chớp chớp mắt, ghé sát vào hỏi: “Dì cả ơi, chị họ giỏi thật đấy, dạo này chị ấy đang gì mà kiếm tiền giỏi thế ạ, sắp mua biệt thự to rồi!”

Dì cả tôi đảo mắt: “Lần trước dì có rồi mà, chồng con bé đầu tư vào viện dưỡng lão cao cấp, nó đi theo cùng đấy. Có mấy người ấy, keo kiệt, bỏ lỡ cơ hội đầu tư tốt như thế, đúng là đáng đời cả đời không giàu lên .”

Dì ấy vừa vừa khẩy, liếc xéo: “May mà con dì có bản lĩnh, dì thì cũng có chút tiền, đều đầu tư hết cho con bé rồi. Đến lúc đó dì cũng thành cổ đông, chỉ việc ngồi không hưởng tiền thôi. Còn hai người thì cứ ôm khư khư đứa con bất tài với mấy đồng tiền lương hưu còm cõi mà sống qua ngày đi.”

Câu này là dì ấy đang móc ba mẹ tôi.

Xem ra, dì ấy thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra, còn đưa hết cả tiền tiết kiệm dưỡng già cho chị họ rồi.

Hoàng Tân Duệ đúng là điển hình cho kiểu người mù quáng vì !

Mẹ tôi dù tính có tốt đến đâu cũng không khỏi tức giận trước những lời lẽ của dì.

Bà ấy bị bệnh tim, vừa nổi nóng là thấy trong lòng bồn chồn, khó thở, nghẹt thở.

Thấy dì tôi còn muốn tiếp tục sự, tôi lạnh đứng chắn trước mặt bà ấy: “Cái dự án viện dưỡng lão cao cấp mà dì , có phải ở thành phố bên cạnh không ạ? Cái viện tên là Tùng Hạc ấy?”

Dì khinh khỉnh tôi: “Ồ, hóa ra dự án này nổi tiếng đến thế cơ à, đến cả loại người như cháu cũng biết. Mở cái cửa hàng đồ hiệu secondhand rách nát mà còn thua lỗ, móc sạch túi tiền của ba mẹ, đúng là có mặt mũi mà đấy. Quả nhiên cha mẹ nào thì con cái nấy.”

Tôi mỉm , quyết định thẳng với di ấy: “Dù kinh doanh có kém đến đâu, ít ra cửa hàng và hàng hóa vẫn là thật, Phó Hiểu Đông thì…cái dự án này, có khi còn chẳng phải của ta ấy chứ.”

Dì tôi sững người: “Cháu là có ý gì?”

Tôi lôi từ trong ngăn kéo ra mấy tờ giấy ném vào mặt dì ấy.

Trên đó là giới thiệu về dự án viện dưỡng lão Tùng Hạc và hồ sơ phạm tội của Phó Hiểu Đông.

Phó Hiểu Đông chỉ cần photoshop mấy cái ảnh chụp màn hình chuyển khoản ngân hàng, giả một bản thuyết minh dự án và hợp đồng là đã lừa hai người họ xoay như chong chóng.

Dì tôi mấy tờ giấy này, tay run lên: “Tao không tin! Cách ăn mặc của thằng Hiểu Đông là biết không phải người thường, cái đồng hồ của nó tao từng thấy trên tạp chí, không có cái nào dưới trăm nghìn tệ!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...