Vừa thấy tôi, trong mắt ta hiện lên vẻ hoảng hốt.
Nhưng tôi giả vờ như không biết gì, nhiệt chào hỏi ta: “Anh rể đây mà? Sao thế, cũng đến đây thư giãn à?”
Thấy tôi nhiệt như , ta mới dần dần yên tâm: “Phải đấy, bận rộn hơn một tháng mới xong việc, định nghỉ ngơi hai ngày, tiện thể đến khu nghỉ dưỡng mới mở này thăm dò xem sao, nếu ổn thì sẽ dẫn Duệ Duệ đến cùng.”
Tôi thuận miệng nịnh nọt: “Thật ngưỡng mộ chị Duệ Duệ, có người chu đáo như .”
Anh ta do dự vài giây: “À đúng rồi, dạo này Duệ Duệ có nhắc đến với em không?”
Tôi rạng rỡ: “Tất nhiên là có rồi, chị ấy đi bàn chuyện ăn, dạo này bận lắm. Nhưng dạo này chị ấy đang bận với công việc mới, có thể không có nhiều thời gian liên lạc với , chị ấy còn sợ giận đấy.”
Vừa , tôi vừa lấy điện thoại ra, cho ta xem tài khoản của chị họ tôi.
“Tài khoản mạng xã hội của chị em dạo này đang lên lắm, kiếm khối tiền, mới có một tháng mà xem số người theo dõi này, chậc chậc. Mấy người am hiểu của em , với tốc độ tăng người theo dõi này, sau này kiếm trăm triệu một tháng không thành vấn đề.”
Phó Hiểu Đông vừa thấy, ánh mắt lập tức sáng rực lên.
Anh ta đảo mắt, thành khẩn : “Ài, Duệ Duệ và nghĩ giống nhau rồi, đều sợ đối phương giận, thực ra bọn là người luôn nhớ đến đối phương nhất. Tư Tư, em có thể tạm thời đừng với Duệ Duệ chuyện gặp không?”
Tôi lập tức đồng ý: “Không vấn đề gì, bây giờ muốn tìm người tốt đâu có dễ, yên tâm, em nhất định sẽ không với chị ấy.”
Thế là, Phó Hiểu Đông và Hoàng Tân Duệ lại liên lạc với nhau.
Nghe ban đầu Hoàng Tân Duệ còn giận dỗi ta, kết quả Phó Hiểu Đông ăn mặc vô cùng bảnh bao, cố lái chiếc Porsche Cayenne đến đợi chị ta dưới nhà, cốp xe chất đầy hoa hồng và bóng bay.
Trai đẹp đi xe sang xuất hiện, khiến vô số người qua đường phải ghen tị.
Cuối cùng Hoàng Tân Duệ vẫn không chống đỡ nổi những lời ngon tiếng ngọt của Phó Hiểu Đông.
“Anh đi công tác xa bị thủy thổ không hợp, bị bệnh nặng, nằm viện điện thoại lại để quên ở khách sạn, suýt nữa thì lỡ hết cả việc, không phải cố ý không liên lạc với em đâu. Duệ Duệ quý, sai rồi, đây là quà nhỏ bù đắp cho em.”
Còn về chiếc túi Hermes Birkin kia, ta cũng bịa ra một lý do: “Năng lực nghiệp vụ của mấy tiệm đồ hiệu secondhand vốn dĩ không đồng đều, ai biết có phải bọn họ cố câu view mới như không? Hơn nữa, em em cũng kinh doanh đồ hiệu secondhand mà, nó còn bảo không có vấn đề gì, em lo lắng cái gì?”
Hoàng Tân Duệ vừa nghịch chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay, vừa bắt chước giọng điệu của ta kể lại với chúng tôi.
“Vậy là, chiếc đồng hồ vàng này là quà ta tặng à? Hào phóng thật đấy, chắc phải đến mấy chục nghìn ấy chứ?” Một người em họ khác của tôi thốt lên.
“Mấy chục nghìn?” Chị họ khẩy: “Mấy chục nghìn thì tính là gì, chiếc đồng hồ này trị giá cả trăm nghìn đấy!”
Tôi liếc một cái, tuy không thể khẳng định ngay là thật hay giả, với bản tính của Phó Hiểu Đông, khỏi cần hỏi cũng biết là hàng nhái.
Sau khi quay lại với Phó Hiểu Đông, chị ta liền lười quản lý tài khoản.
Dù sao cũng có đại gia rồi, ai còn muốn thức đêm thức hôm, ở trong livestream ứng phó mấy gã đàn ông dẻo miệng, nhảy mấy điệu múa khiêu gợi nữa chứ?
Hưởng thụ cuộc sống còn chưa đủ, chị ta càng muốn dành thời gian để mua sắm, nghe hòa nhạc, ngủ, đẹp.
Streamer ngừng livestream, lượt truy cập của tài khoản bị ảnh hưởng.
Thỉnh thoảng online, mấy đại gia kia cũng thấy bất mãn với sự qua loa của chị ta, donate cũng không còn hào phóng như trước nữa.
Hoàng Tân Duệ vừa bấm điện thoại vừa cằn nhằn: “Tưởng mình là ông lớn chắc, ghê tởm, cũng chẳng soi gương xem mình là cái thá gì, nếu không phải trước đây không còn cách nào, ai thèm quan tâm đến bọn họ.”
Dì tôi thấy tiền là sáng mắt, thấy công việc kiếm ra tiền như mà chị họ bỏ là bỏ, xót ruột đến méo cả miệng.
Dì ấy lén hỏi tôi, dì ấy lớn tuổi rồi không hiểu mấy thứ này lắm, chị họ lại không kiên nhẫn giải thích cho dì ấy, tuy dì ấy biết việc này kiếm ra tiền, không biết cụ thể là kiếm bao nhiêu.
Bạn thấy sao?