Từ Chối Làm Thánh [...] – Chương 10

Chương 10

Hoàng Tân Duệ bị câu này cho tức đến run người, thuận tay vớ lấy gạt tàn pha lê trên bàn, “choang” một tiếng đập vào đầu dì: “Mẹ nó bà tiếng người đấy à? Bà tưởng ai cũng như bà sao? Không phải bà ép tôi kiếm tiền thì tôi đã bị lũ khốn nạn này lừa à?”

Dì bị đập vỡ đầu tại chỗ, m.á.u chảy đầy mặt.

Bà ấy lao đến cào mặt chị họ, vừa kêu gào: “Đồng chí cảnh sát ơi, nó đánh người, bắt nó lại, bắt nó lại!”

Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn, hai cảnh sát mỗi người can một người, hai người họ đều không phải dạng vừa, ai cũng không chịu buông tay.

Mãi đến khi m.á.u chảy vào mắt, bà ấy mới sờ lên trán.

Thấy cả tay đầy m.á.u đỏ, sợ đến mức mắt trợn trừng.

Chân bà ấy mềm nhũn, “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, như sắp ngất đi.

Mẹ tôi không kìm nữa, vội lấy khăn tay ấn lên vết thương trên trán dì, rồi giục tôi gọi cấp cứu ngay.

Anh cảnh sát bên cạnh đã nhanh tay gọi xe cứu thương trước đó rồi.

Dì cả tôi nằm sõng soài trên đất, hơi thở yếu ớt, run rẩy chỉ tay vào tôi: “Mày… mày dám trách tao không cứu mày, con nhỏ đó… Tần Tư Tư mới là đứa biết chuyện đầu tiên!”

Nói rồi dì lại nghiến răng ken két tôi: “Con ranh c.h.ế.t tiệt này, sao mày không báo cảnh sát sớm để cứu chị mày hả?”

Chị tôi nghe thấy , tôi với ánh mắt khó tin, rồi lại lao đến định đánh tôi.

Tôi đã đề phòng từ trước, vung tay lên cho chị ta một cái tát trời giáng.

Cái mũi mà chị ta tốn bao nhiêu tiền của để sửa sang, lần này thì thật sự lệch hẳn sang một bên.

Tôi giả vờ sợ hãi : “Đừng đánh em, em mới gặp chuyện này lần đầu, tất nhiên phải hỏi ý kiến dì rồi! Với lại, em cũng không chắc người trong video có phải chị hay không, dì không phải, em cứ tưởng mình nhầm.”

Nói xong, tôi chị ta từ trên cao xuống, khóe môi khẽ nhếch lên.

Kiếp trước tôi đã cẩn thận lo xa, giúp chị ta tránh mọi rủi ro, mà kết cục của tôi là gì?

Hai mẹ con họ đến nhà tôi ầm ĩ, khóc lóc um sùm, khiến mẹ tôi tức đến ngất xỉu, rồi còn định chặn xe cấp cứu, cuối cùng ra tai nạn thảm khốc.

Không chỉ ba mẹ con tôi, mà cả các nhân viên y tế cũng đều bỏ mạng.

Kiếp này, tôi thà ăn no đến c.h.ế.t chứ cũng không bao giờ xen vào chuyện của họ nữa.

Họ gieo nhân nào thì gặt quả nấy, cứ để họ từ từ mà hưởng thụ cái kết đắng do chính mình tạo ra!

Chị họ bị nghi ngờ phạm tội và đã bị giam giữ.

Giấy không gói lửa, chuyện chị ta đóng phim nóng cuối cùng cũng bị lộ ra, lan truyền ầm ĩ trong nhóm học của chị ta.

Bọn họ lại sống gần nhau, nên dì cả tôi cũng bị vạ lây, suốt ngày bị người ta xì xào bàn tán sau lưng.

Bà ấy từng muốn chuyển nhà, hai căn nhà vì không thể trả nợ vay nên đã bị tòa án phong tỏa, giờ chỉ chờ bị tịch thu bán đấu giá.

Trước đó, Phó Hiểu Đông luôn tâng bốc dì và gia đình dì lên tận mây xanh, khiến họ ảo tưởng sức mạnh, tự mãn với bản thân.

“Nếu muốn ra tay,” thì giá phải là một mức “không thể tin nổi.”

Cuối cùng số tiền thu từ việc đấu giá cũng chưa chắc có thể trả hết nợ ngân hàng.

Nhưng cho dù có bán , thì số tiền thu về cũng chưa chắc đã đủ để trả hết nợ cho ngân hàng.

Chưa kể, số tiền tiết kiệm dưỡng lão của dì cả cũng bị Phó Hiểu Đông lừa hết. 

Đến lúc này chúng tôi mới biết, ta đã dụ dỗ dì ấy dùng căn nhà duy nhất còn lại để thế chấp vay tiền, rồi lấy số tiền đó đầu tư vào cái dự án viện dưỡng lão cao cấp rởm của ta.

Chuyện này đến cả chị họ tôi cũng chẳng hay biết gì.

Chỉ vì Phó Hiểu Đông đã hứa hẹn với dì rằng, dì là mẹ của hai người bọn họ, sau này sẽ cho dì cổ đông lớn của công ty ta.

Dì cả tôi nghe thì mừng như mở cờ trong bụng, vì sợ người khác ghen tị nên dì ấy chẳng với ai cả, cứ giấu tiệt một mình.

Hai mẹ con này, đúng là cùng một giuộc, lòng tham không đáy.

Nửa năm sau, tôi thấy tin tức Phó Hiểu Đông cùng đồng bọn bị bắt vì tội lừa đảo trên trang Weibo tuyên truyền pháp luật của địa phương.

Hóa ra, ta đã dùng chiêu trò cũ rích đó để lừa gạt rất nhiều .

Chỉ có điều, những khác may mắn hơn chị họ tôi, họ chỉ bị mất tiền, chứ không đến nỗi khuynh gia bại sản như Hoàng Tân Duệ.

Hoàng Tân Duệ sau khi vào tù thì tinh thần suy sụp, lúc nào cũng trong trạng thái bất ổn.

Thế mà dì cả tôi vẫn còn mơ tưởng hão huyền, cứ mong đến ngày gặp một gã nhà giàu nào đó ngu ngốc đến mức chấp nhận cưới con bà ấy.

Sau đó, dì ấy có đến nhà tôi vài lần, muốn vay tiền đều bị mẹ tôi từ chối thẳng thừng.

Mẹ tôi thất vọng vô cùng, dì ấy vẫn chưa từ bỏ ý định đó, vẫn còn những câu như: “Chỉ cần có tiền, cho dù lớn tuổi hơn một chút cũng . Nếu không thì bao giờ chúng ta mới trả hết số nợ này?”

Trời ơi, với cái trạng của Hoàng Tân Duệ bây giờ, dì ấy thật sự nghĩ những người giàu có là kẻ ngốc sao?

Mẹ tôi thở dài: “Duệ Duệ là một đứa con xinh đẹp như , thật đáng tiếc.”

Tôi mỉm , không gì.

Trong lòng thầm nghĩ, đáng tiếc cái nỗi gì.

Rõ ràng là do chị ta tự tự chịu, gieo gió gặt bão.

Nếu chị ta không gặp nạn thì người gặp nạn sẽ là tôi.

Muốn có một cuộc sống hạnh phúc, trước hết phải từ chối thánh nữ.

-Hết-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...