Khi mở mắt, ta cảm thấy đầu mình ong ong, thân thể đau nhức như vừa trải qua một cơn sốt kéo dài.
Ánh sáng mờ nhạt từ khung cửa sổ cũ nát lọt vào, nhuộm căn phòng nhỏ bằng gỗ thành màu xám lạnh lẽo.
Xung quanh, đồ đạc đơn sơ, tường vách xiêu vẹo và những âm thanh ho khan không ngừng vọng lại từ góc nhà.
Ta ngồi bật dậy, quanh, cảm giác bất an bỗng chốc tràn ngập.
Đây không phải căn phòng của ta!
Đối diện còn có một chiếc giường khác.
Người nam nhân nằm trên chiếc giường cũ, sắc mặt trắng bệch, thân thể gầy guộc. Còn nữ nhân đang ngồi bên cạnh, hai mắt đỏ hoe, gương mặt hằn lên vẻ lo âu.
“Yên nhi, con dậy rồi sao? Mau lại đây,” giọng bà yếu ớt gọi.
Ta chậm chạp bước tới, mùi thuốc sắc thoang thoảng, lẫn với sự ẩm mốc của đồ đạc lâu ngày.
Ta cảm thấy lồng ngực nhói đau. Cha mẹ ta mất sớm, bà nội nuôi ta đến năm 19 tuổi cũng rời khỏi nhân thế. Ta tự mình vật lộn với cuộc sống, bao nhiêu năm rồi chưa có ai gọi tên ta thân mật như , ta dịu dàng như .
Khoan đã!
Cảnh này, lại còn giống tên ta. Không lẽ …..
“Cha sao rồi?” Ta cất giọng, lại giật mình vì giọng của chính mình – âm thanh non nớt của một thiếu nữ.
“Cha con vẫn chưa khá hơn,” bà thở dài, lau những giọt mồ hôi lạnh trên trán cha. “Con dậy rồi thì ở đây với cha. Nương qua nhà Tam thúc mượn ít bạc, mong họ thương ...”
Tim ta lập tức chùng xuống. Ta xuyên vào bộ truyện ngược "Bỉ Ngạn Hoa Lệ" vừa đọc xong hôm qua. Tên ta và tên nữ chính trong sách trùng nhau, nên tiết bi thảm trong truyện ta nhớ như in.
Ta biết rất rõ kết cục của việc này. Trong truyện, Tam thúc không chỉ từ chối giúp đỡ, mà còn buông lời sỉ nhục, khiến nương trở về trong tủi nhục, rồi đổ bệnh.
Sau đó, chính ta – không, là nữ chính – đã đi tìm ông ngoại, lại rơi vào tay bọn buôn người, bị bán vào thanh lâu. Một bi kịch không lối thoát bắt đầu từ đây.
Nữ chính nhịn nhục kiếm bạc nhờ người mang về cho cha nương, không ngờ cha nương nàng lúc nàng bị bắt cóc đã đau buồn thêm bệnh tật mà không qua khỏi, bạc bị vị Tam thúc kia chiếm hết. Sau đó nữ chính gặp nam chính, hắn chuộc thân.
Nhưng hắn là đại thiếu gia nhà quan lớn nên chỉ có thể để nữ chính ngoại thất không danh phận. Rồi ngược tâm ngược thân, dùng dằng dây dưa, nữ chính nam chính thành thân, rồi nạp thiếp… Sau đó là nữ chính bị chính thê hạ độc bỏ mình. Nam chính đau khổ, hối hận, trả thù. Kết SE.
“Không !” Ta hét lên, nắm chặt tay bà. “Nương, không thể đi qua nhà Tam thúc!”
May mắn lúc này mới chỉ mở đầu truyện, vẫn còn cơ hội. Cái câu chuyện vớ vẩn kia, ai muốn nữ chính thì . Ta không!
Lý thị ngạc nhiên ta. “Yên nhi, con sao thế? Không đi mượn bạc, cha con phải sao?”
“Nương, con có cách khác. Tin con!” Ta bà, ánh mắt kiên định.
Với sự khẩn cầu, ta thuyết phục nương ở nhà. Nhưng vấn đề lớn vẫn còn đó: cha ta cần bạc để chữa bệnh. Ta ngồi bên bếp lửa, đầu óc quay cuồng nghĩ cách.
Bạn thấy sao?