Một hơi nghẹn nơi cổ họng, ta vừa định lạnh mặt mắng hắn hạ lưu rồi đuổi đi, thì hạ nhân đã vội vã chạy tới báo:
“Không hay rồi! Giang tiểu thư đang chặn trước cửa hầu phủ, … nàng ấy đến nhận lỗi, xin tha thứ.”
Lâm Thính Hoài đang đầy một bụng tức giận, liền chửi ầm lên:
“Xin lỗi mà chặn cửa? Rõ ràng là đến tìm phiền toái! Ta thấy nàng ta đúng là chán sống rồi!”
“Đừng tha cho nàng ta!”
9
Ta vừa ra tới cửa thì đã thấy Giang Thư Nguyệt mặc một bộ hồng y đứng dưới ánh nắng gay gắt trước cổng hầu phủ, sống c.h.ế.t cũng không chịu rời đi.
Toàn thân nàng ta ướt đẫm mồ hôi, lảo đảo như sắp ngã.O mai d.a.o Muoi
Vừa trông thấy ta, nàng ta liền như thể phải chịu nỗi oan thiên đại, cắn môi, nước mắt lăn dài:
“Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của Thư Nguyệt, tiểu thư muốn đánh muốn , ta đều cam lòng chịu đựng, dẫu có để ta phơi nắng đến c.h.ế.t trước cổng hầu phủ, ta cũng không oán trách.”
“Chỉ xin tiểu thư đừng giận dỗi với Mạnh đại nhân và Lâm thế tử nữa, có không?”
Giả bộ đáng thương, ra vẻ yếu đuối, đảo ngược trắng đen biến mình thành nạn nhân, chiêu trò này, vẫn như kiếp trước, không có gì thay đổi.
Ta chỉ khẽ một tiếng, đáp:
“Xin hỏi, là ta ép Giang tiểu thư đứng ở cổng hầu phủ nhận lỗi sao? Là ta ép tiểu thư không đứng chỗ râm mát mà cố đứng giữa nắng để chịu khổ sao?”
“Chẳng lẽ chính tiểu thư cũng tự biết lòng dạ mình đen tối, nên cần đứng giữa nắng gắt mà hong khô cái tâm đầy bẩn thỉu ấy?”
Sắc mặt Giang Thư Nguyệt trắng bệch, chưa kịp phản bác thì ta đã tiếp lời:
“Giang tiểu thư cho rằng chuyện hôn sự của ta chỉ là chuyện giận dỗi vặt vãnh sao?”
Ánh mắt nàng ta thoáng rụt lại, cắn chặt răng, gắng gượng nặn ra một nụ gượng đầy căm hận:
“Ta cũng vì gặp nạn trong biến cố ở hoàng cung, may nhờ Phó thế tử và Mạnh đại nhân cứu giúp, mới thoát khỏi hiểm cảnh.”
“Vân tiểu thư tự xưng là tiểu thư thế gia, lẽ ra nên có lòng dạ rộng lớn, có tầm cao xa. Mạnh đại nhân trọng trọng nghĩa, Phó thế tử dũng cảm mưu trí, tiểu thư nên lấy đó vinh dự, sao có thể trách móc họ, lại còn hờn ghen trẻ con?”
Vừa , nàng ta vừa nhào đến, túm lấy tay ta:
“Ta biết tiểu thư không cam lòng vì họ từng bỏ tiểu thư lại trên núi tuyết. Tất cả đều là lỗi của ta. Tiểu thư đừng loạn nữa không!”
“Cùng là nữ tử, tiểu thư không nên vì sự tùy hứng ích kỷ và những lựa chọn lặp đi lặp lại của mình, khiến những nam tử tốt bị giỡn, khiến thiên hạ xem thường nữ nhi chúng ta.”
“Nữ tử chúng ta cũng nên tự trọng, tự lấy mình, gì cũng phải thận trọng, mới không để nắm nhân coi rẻ.”
Một tràng lời lẽ tưởng chừng chính nghĩa, ngay lập tức khiến dân chúng vây xem tin tưởng.
Mọi người thì thầm bàn tán, khen nàng ta phân rõ đúng sai, dám dám chịu, chê ta nhỏ nhen ghen tuông, hồ đồ vô lý.
Có sự hậu thuẫn từ dư luận, Giang Thư Nguyệt đè nén nụ lạnh trên môi, nhướng mày ta, chỉ đủ cho hai chúng ta nghe thấy, nàng ta thì thầm:
“Vân Thu Vãn, ngươi đã thua ta rồi. Nhưng ta muốn ngươi thua cho thật thảm.”
Chưa đợi nàng ta lại giở trò xảo quyệt ngã lăn ra đất, ta đã giơ tay đẩy mạnh nàng ta ngã xuống đất.
Đầu nàng ta đập xuống đất, nổi lên một cục u to bằng quả trứng gà, sắc mặt đông cứng lại, ngỡ ngàng ta không thể tin nổi.
[ – .]
Ta ấn chặt cái u sưng tấy trên đầu nàng ta, từ trên cao xuống, lạnh lùng :
“Phụ thân từng dạy ta: hùng không hỏi xuất thân, càng không nên khinh thường kẻ nghèo khi còn trẻ. Giang tiểu thư mắt cao hơn đầu, xem thường vị hôn phu xuất thân bách tính của ta, ta lại thấy chàng vô cùng tốt.”
“Hơn nữa, Mạnh Viễn Châu cõng tiểu thư thoát thân trong loạn cung, dĩ nhiên là trọng nghĩa. Phó Hạc giương thương bảo vệ tiểu thư suốt đường, dĩ nhiên là dũng cảm mưu trí.”
“Nhưng hai người họ bỏ mặc sự sống c.h.ế.t của ta, dẫn toàn bộ hộ vệ rời đi, để ta c.h.ế.t lạnh giữa trời tuyết, thì một kẻ chỉ là dũng phu vô mưu, còn kẻ kia sớm đã đoạn tuyệt nghĩa với ta.”
“Tiểu thư miệng thì ta phải có lòng bao dung độ lượng, chẳng qua là vì tiểu thư đã chiếm hết lợi lộc, dẫm lên m.á.u thịt của ta để đi đến chỗ tốt đẹp. Nỗi đau không rơi lên người mình thì cứ như chẳng liên quan.”
“Vậy thì ta cũng học tiểu thư đây, đẩy tiểu thư một cái, chẳng qua là tay ta ngứa, tiểu thư nên tự suy nghĩ xem tại sao lại đứng ngay trước mặt ta. Mau tha thứ cho ta, khoan dung ta, cảm hóa ta đi, nữ chủ đại nhân.”
Một tràng vang lên, đám đông lập tức quay ra chỉ trích Giang Thư Nguyệt, nàng ta lợi rồi còn giả vờ đáng thương, đến tận cửa hầu phủ mà trò, thật mất hết thể diện của tiểu thư thế gia.O mai d.a.o Muoi
Giang Thư Nguyệt cứng họng không phản bác , nước mắt lưng tròng, trợn mắt ta căm tức:
“Ngươi ngụy biện như , là muốn hủy hoại thanh danh ta, ép ta phải c.h.ế.t sao?”
Ép nàng ta. c.h.ế.t?
Ánh mắt ta chợt lạnh đi:
“Cũng thôi.”
Ta xoay người, bất ngờ cất cao giọng:
“Thứ nữ của Thái phó, Giang Thư Nguyệt, trong lúc biến loạn hoàng cung đã nhiều lần đẩy cung nữ ra chắn tên để tự mình thoát thân, khiến hơn mười người c.h.ế.t oan.”
“Thái hậu nương nương vô cùng căm giận hành vi này, đặc biệt ban xuống roi thanh tội để trừng . Cho phép ta, nữ nhi Vân gia, thay mặt thưởng cho nàng ba mươi roi, lấy đó răn.”
Tiếng vừa dứt, sắc mặt Giang Thư Nguyệt lập tức trắng bệch:
“Vân tiểu thư chẳng lẽ vì ghen tuông nhỏ nhặt mà dám truyền ý chỉ giả, muốn lấy mạng ta sao? Tâm địa thật độc ác!”
Nhưng ngẩng đầu lên, quản gia đã ôm thánh chỉ từ hậu phủ bước nhanh ra:
“Tiểu thư! Ý chỉ của Thái hậu và roi thanh tội đã tới!”
Khóe môi ta khẽ nhếch lên, về phía Giang Thư Nguyệt:
“Ý chỉ Thái hậu là thật. Tâm tư ta hiểm độc, cũng là thật.”
10
Khi phụ thân dâng món “rau quý cắm trâm vàng” lên Thái hậu, Thái hậu hỏi người có muốn ban thưởng gì.
Phụ thân nhớ đến lời ta dặn, vừa không thể khiến Thái hậu khó xử, lại không thể để Thái hậu nghĩ phủ Hầu tham lam vô độ, bèn lấy cớ con suýt c.h.ế.t trong tuyết để xin một roi “Thanh Tội”, trút một hơi uất khí.
Thái hậu thở phào nhẹ nhõm, hài lòng ban xuống thánh chỉ.
Nay thánh chỉ Thái hậu sáng rực bày ra trước thiên hạ, cho dù Hoàng hậu của Giang Thư Nguyệt muốn bao che cũng đã quá muộn rồi.
Từ hôm nay trở đi, Giang Thư Nguyệt sẽ mang tiếng xấu muôn đời, vĩnh viễn không thể gượng dậy.
Ta cúi Giang Thư Nguyệt đang bị đè bẹp xuống đất một cách nhếch nhác, trong đầu chợt nhớ đến đời trước, sau khi ta c.h.ế.t thảm, nàng ta cong khóe môi, đắc ý trước t.h.i t.h.ể ta:
“Cùng là tiểu thư thế gia, ta là thứ nữ không sủng ái của phủ Thái phó, chốn nào cũng khó khăn, cái gì cũng phải tự giành lấy. Còn ngươi lại là đích nữ độc nhất của phủ Hầu, sủng lên tận trời, có tất cả mọi thứ.”
“Ông trời sao lại bất công như thế, rõ ràng dung mạo ta chẳng kém gì ngươi, thủ đoạn lại hơn ngươi nhiều lần, cớ gì bọn họ ai nấy đều vây quanh ngươi?”
Bạn thấy sao?