Tú Cầu Kén Rể – Chương 3

3

“Còn dám loạn, đừng trách ta ra tay!”

Chàng tuy trông gầy yếu, không giống người hữu dụng, lại có vài phần khí khái và can đảm khiến người khác phải lại bằng con mắt khác.

Phó Hạc giận dữ ngẩng đầu ta:

“Hắn là cái thứ gì, cũng dám chuyện với bọn ta như ? Đuổi hắn đi!”

Hai người đầy vẻ trông đợi, chờ ta đứng về phía họ.

Nhưng ta chẳng thèm để tâm, quay sang giơ ngón tay cái với Lâm Thính Hoài:

“Làm tốt lắm, rể hiền nên có khí phách như . Hôm nay thưởng ngươi cái đùi gà to!”

Hai người tức đến nghẹn họng, phất tay áo bỏ đi.

Còn ta chỉ lo hỏi tên thư sinh, đến cả liếc mắt cũng không thèm họ thêm một lần.

Tự tôn bị ném xuống đất, thể diện không còn, họ mang đầy một bụng tức giận mà bỏ đi.

Gió lạnh thổi ào ào, áo bào hai người tung bay phấp phới.

Nhìn theo bóng lưng khuất xa, ta thầm niệm một câu trong lòng:

Hai kiếp ân oán, đến đây là hết. Ngày sau gặp lại, nếu là đối địch thì đừng trách ta xuống tay vô .

7

Về tới hầu phủ, ta cầu phụ thân đem giỏ vàng trong hồi môn của ta dâng lên Thái hậu nương nương, mong đổi lấy sự che chở của Ninh vương sau này.O mai d.a.o Muoi

Phụ thân không hiểu, hỏi ta vì sao lại quyết định như thế.

Bởi vì ở hai kiếp trước, người cuối cùng ngồi trên điện Kim Loan đều là đứa con ruột duy nhất của Thái hậu, Ninh vương ở tận Chương Châu.

Hầu phủ từng nắm binh quyền, bị đương kim thiên tử nghi kỵ, thế lực suy tàn, tiến lui đều khó.

So với việc dốc toàn lực mượn thế người khác để tranh đấu trèo lên, chi bằng mượn thế Thái hậu, ẩn nhẫn đợi thời.

Phụ thân kinh hãi:

“Con… muốn loạn thần tặc tử sao?”

Ta phụ thân bị hoàng đế từng bước bức ép đến bạc cả đầu, khổ sở đáp:

“Ninh vương cũng là dòng chính thống, nếu không nhờ thủ đoạn sấm sét của bệ hạ, thì ai ngồi trên ngai vàng bây giờ còn chưa biết .”

“Huống chi hoàng thượng xây địa cung, luyện đan dược, một lòng muốn trường sinh bất lão, đối với võ tướng thì nghi kỵ, đàn áp, như thế mà gọi là minh quân sao? Phụ thân, con chỉ muốn bảo vệ người thân của con, chỉ thế thôi.”

“Thái tử mới đỗ trạng nguyên, là tân quý trong triều, lại thân thiết với bệ hạ, thái độ của Phó công tử, phụ thân cũng thấy rồi.”

“Bọn họ thật sự có thể giúp hầu phủ thoát khỏi cảnh khốn cùng sao?”

Tất nhiên là không thể.

Ở kiếp thứ nhất, chính Mạnh Viễn Châu là người tự mình niêm phong hầu phủ.

Ở kiếp thứ hai, Phó Hạc chủ cắt đứt quan hệ với Vân gia.

Cuối cùng, phụ thân ta uống thuốc độc, lấy lý do bệnh nặng không qua khỏi để giả c.h.ế.t, mới giữ mạng sống cho cả phủ.

Kiếp này, phu quân, hoàng đế có thể c.h.ế.t, phụ thân ta nhất định phải sống.

Phụ thân thở dài, tựa lưng vào ghế thái sư, gương mặt đầy thê lương:

[ – .]

“Năm xưa, ta cùng mẫu thân con vào sinh ra tử với tiên đế, một lòng trung nghĩa chưa từng có chút lùi bước hay sợ hãi. Thế mà giờ đây lại…”

Trầm mặc hồi lâu, người khàn giọng khẽ :

“Thu Vãn à, phụ thân chưa từng thẹn với thiên tử, cũng chưa từng thẹn với thiên hạ. Chỉ duy nhất thẹn với con thôi. Con tưởng chọn Mạnh Viễn Châu hay Phó Hạc là vì hầu phủ sao?”

“Phụ thân chỉ mong có người có thể bảo hộ con cả đời, con một kiếp. Như , ta và mẫu thân con mới có thể nhắm mắt xuôi tay.”

Khó trách hai kiếp trước, phụ thân đều bệnh c.h.ế.t không lâu sau khi ta thành thân.

Người lấy cái c.h.ế.t của mình, cắt đứt mọi ràng buộc của ta, để ta có thể sống trọn đời bên người ta mà không vướng bận gì.

Nhưng phụ thân à, như dòng nước suối, ta không giữ nổi cũng chẳng níu .

Mất đi chỗ dựa là người, còn ai dám liều mạng ta, bảo vệ ta nữa?

“Con thật sự muốn lấy tên thư sinh đó sao? Nếu như…”

“Thật sự!”

Ta cắt ngang lời phụ thân chưa kịp thốt ra.O mai d.a.o Muoi

“Nếu con gả thấp, bệ hạ cũng có thể yên tâm phần nào. Hơn nữa…”

Ánh mắt ta trầm xuống, về phía bên hồ, nơi Lâm Thính Hoài đang lén lút với nha hoàn của ta, giọng đột nhiên lạnh băng:

“Thư sinh thế yếu, nếu hắn có dị tâm, g.i.ế.c cũng dễ.”

8

Về tới viện, ta cầm d.a.o nhỏ gọt táo, đợi tiểu thư sinh vừa bị bắt quả tang kia lên tiếng biện giải.

Tên ngốc Lâm Thính Hoài luống cuống ôm bát trà, ngược lại lại hỏi ta:

“Nàng không thể thường xuyên sự với ta , ta thân thể yếu, ngoài lúc trên giường thì có thể tùy tiện hành hạ, những lúc khác không thể vô cớ bắt nạt, không?”

Ta hít một hơi lạnh.

Đường đường là nam nhi, mà lại sợ thê tử đến thế, còn sợ bị đánh nữa.

Nhưng khi thấy đôi mắt trong suốt kia vẫn không kìm sự nóng lòng, ta dường như đã hiểu phần nào.

Bèn kiên nhẫn giải thích:

“Ta cần một phu quân để bịt miệng thế gian, chỉ là quan hệ hợp tác. Ta sẽ không can thiệp tiền đồ hay tự do của ngươi, cũng sẽ không đánh ngươi. Nhưng ngươi cũng đừng có nảy sinh tâm tư gì khác với ta.”

“Cơm ngon áo đẹp, cả đời bình an, ta đều cho ngươi.”

“Nhưng nếu đòi hỏi quá nhiều, ta không dám đảm bảo con d.a.o trong tay ta sẽ không nhanh hơn một bước, cho ngươi câu trả lời. Tất nhiên, ngươi có thể đổi ý, ta vẫn sẽ cho ngươi một nghìn lượng bạc trắng.”

Ánh sáng trong mắt hắn rõ ràng mờ hẳn đi, chu môi lẩm bẩm:

“Nhưng nàng là hôn thê mà, ta không có ý gì với nàng, chẳng lẽ để ta nghẹn c.h.ế.t sao?”

“Vừa rồi ta còn định hỏi, rể rồi thì lúc chung phòng có phải chỉ nằm dưới không, đến cơ hội nằm nàng cũng không chịu cho ta.”

Ta…

“Cả nha hoàn của nàng cũng , nàng không định chọn ai thông phòng, ta còn thầm vui mừng một trận.”

“Song túc song phi chỉ cùng nàng sưởi ấm, đời này ta thật hạnh phúc. Giờ nàng lại như thế, rõ ràng là giỡn ta.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...