Ta duỗi đôi tay trắng ngần ra, đầy châm chọc :
“Ngươi bỏ qua, ta không thể bỏ qua. Có người tính mạng ta, ta nhất định bắt nàng ta đền mạng.”
“Nếu có người đẩy ta xuống nước, trên tay nàng ta chắc chắn cũng dính Tam Nhật Hương. Giang tiểu thư nếu không đẩy ta, tất nhiên sẽ dám thử chứ?”
“Người đâu, mang nước sơn thương tới!”
“Đủ rồi!”
Phó Hạc quát lớn:
“Thư Nguyệt giờ đã mất hết tất cả, nàng còn muốn thế nào nữa?”
“Chuyện chỉ cần nhận sai là xong, cớ sao phải to đến mức này?”
“Vậy nên, tất cả đều là lỗi của ta sao?”
Ta ngẩng đầu gương mặt đầy tức giận của Phó Hạc, giận đến run rẩy.
“Khi nàng ta nhân danh công đạo để ép ta, thì là lẽ đương nhiên; đến lượt ta muốn đòi công đạo cho chính mình, lại thành kẻ bức người quá đáng.”
“Phó thế tử, ngươi quả thật có hai tiêu chuẩn để đối xử với người khác nhỉ.”
Lâm Thính Hoài cong môi , nắm lấy đầu ngón tay lạnh băng của ta, :
“Ta chỉ có một tiêu chuẩn, đó là đứng về phía nàng, cùng kẻ nào ức h.i.ế.p nàng, sống mái một phen.”
Dứt lời, chàng đột nhiên lạnh giọng quát:
“Ngươi đã lấy tước vị và tiền đồ ra bảo đảm, giờ sự thật bày ra trước mắt, đến lúc ngươi thực hiện lời thề rồi.”
Giang Thư Nguyệt toàn thân run rẩy, rơi từ trên giường xuống, dưới lớp lụa mỏng lộ ra thân thể mềm mại, bò đến trước mặt hoàng đế, nắm lấy vạt áo long bào, yếu ớt cầu xin:O mai d.a.o Muoi
“Xin bệ hạ tha mạng. Thần nữ… không cố ý vu oan cho Vân tiểu thư . Thần nữ đầu óc mơ hồ rơi xuống nước, chỉ nghe thế tử Vân tiểu thư ở sau lưng, nên mới hiểu lầm nàng ấy. Xin bệ hạ khai ân.”
Ánh mắt hoàng đế lưu luyến nơi bờ n.g.ự.c nửa lộ nửa kín của Giang Thư Nguyệt, khó khăn ho một tiếng rồi :
“Thư Nguyệt sau khi rơi nước bị hoảng sợ, đầu óc hỗn loạn cũng là điều dễ hiểu. Nhưng thế tử đường đường hầu phủ lại dối trá chứng giả, đúng là không xem trẫm và pháp luật ra gì.”
“Như ngươi mong muốn, tước bỏ tước vị, giáng xuống thứ dân. Còn Thư Nguyệt, bị thương thân thể lẫn tinh thần, cũng coi như đã dạy dỗ, cứ ở lại hoàng cung dưỡng bệnh rồi hãy hồi phủ.”
“Minh Nguyệt Cung để trống đã nhiều năm, cứ để Thư Nguyệt ở đó.”
“Chớ ầm ĩ thêm nữa, trẫm mệt rồi.”
Sắc mặt hoàng hậu trắng bệch, giờ mới chợt hiểu mục tiêu của Giang Thư Nguyệt từ đầu đến cuối chính là hoàng đế.
Chiếc boomerang cắm thẳng vào giữa trán, tay nắm khăn tay của hoàng hậu cũng siết đến trắng bệch.
Giang Thư Nguyệt đắc ý tột cùng.
Nàng ta hút lấy vận khí của ta, giẫm lên tất cả mọi người mà bước lên vị trí đại nữ chủ.
Nhưng đứng trên cao, không hiểu đạo lý sẽ trở thành bia sống cho người ta ngắm bắn, nàng ta rốt cuộc vẫn không hiểu.
20
Một buổi yến tiệc trong cung khiến ta mệt mỏi rã rời.
Khóe môi Lâm Thính Hoài nhếch lên:
“Nàng sao biết nàng ta muốn hãm nàng, còn sai ta đi mời quận chúa đến để dựng lên chuyện không hề tồn tại về thứ gọi là ‘Tam Nhật Hương’?”
[ – .]
Chỉ vì ở kiếp trước, Giang Thư Nguyệt đã mượn tay ta để tự đẩy mình ngã xuống bậc thềm, thai khí.
Ta có trăm cái miệng cũng không cãi , Phó Hạc suýt nữa đã bóp c.h.ế.t ta tại chỗ.
Lần này, nàng lại giở chiêu cũ.
Ta cược rằng nàng sẽ chột dạ, cược rằng khi đã có sủng ái của đế vương, nàng sẽ coi Phó Hạc như giẻ rách mà vứt bỏ.
Ta đã thắng.
Phó Hạc thất thần đứng trước xe ngựa, chờ đợi để dùng lý lẽ méo mó của hắn mà ô uế tai ta.
Lâm Thính Hoài bật khinh khỉnh, quay sang quát phu xe:
“Đ.â.m c.h.ế.t hắn đi! Ta cược là hắn không có gan!”
Lần này, chàng thắng.
Lâm Thính Hoài ôm thánh chỉ ban hôn, vẻ mặt đắc ý dào dạt:
“Không chỉ có tám mươi tám xe sính lễ mà ta mang đến, còn có cả thánh chỉ ban hôn ghi rằng một đời một kiếp một đôi người.”
“Mạnh Viễn Châu bạc vô nghĩa, Phó Hạc thì ngu xuẩn đến cùng cực, ta biết nàng đã sợ rồi. Không sao, có thánh chỉ này, nếu sau này ta vô , nàng cứ bỏ ta đi.”
“Đời còn dài, ta sẽ dùng vô số hành để chứng minh rằng ta sẽ nàng, tin nàng, che chở cho nàng vô điều kiện, mãi mãi ở bên nàng, cùng nàng vượt núi đá.”
Ngọn đèn dầu chập chờn chiếu vào đôi mắt đen láy của chàng, phản chiếu sự chân thành và kiên định khiến người ta không thể nghi ngờ.
Khoảnh khắc ấy, cảm và rung đều là thật.
Nhưng ta đã sớm bị cảm giày vò đến thương tích đầy mình, không còn dũng khí giao ra nhược điểm của bản thân.O mai Dao Muoi
Chàng không để tâm, chàng chàng có thừa thời gian để chờ.
Không còn nghi ngờ gì, Hoài Bắc Vương là chỗ dựa và đồng minh lớn nhất của phụ thân.
Kể từ khi ta đính hôn với Lâm Thính Hoài, phụ thân hiếm khi bị công kích mơ hồ trên triều đình.
Ai là người đứng sau, chúng ta đều hiểu rõ.
Phụ thân thở phào nhẹ nhõm, ta cũng .
Ngày trước đại hôn, Phó phu nhân và Mạnh phu nhân lấy cớ đến thêm trang sức cho ta mà vào phủ.
Các bà có lỗi với ta, không dám chạm đến vận rủi vào ngày đại hôn.
Sau khi tặng cho ta những món hồi môn quý giá nhất, họ mang theo lời xin lỗi của Phó Hạc và Mạnh Viễn Châu.
Một người , Mạnh Viễn Châu bị Giang Thư Nguyệt dùng chuyện hôn sự để lừa dối, mới ra chuyện hồ đồ.
Giờ còn đang nằm trên giường dưỡng thương, hối hận không thôi.
Một người , Phó Hạc chỉ vì quá ta nên mới chọn sai cách khi cầu hôn, hắn chưa từng nghĩ sẽ để ta thiếp.
Giờ ngày nào cũng mượn rượu tiêu sầu, trong cơn say vẫn gào hỏi vì sao ta không chọn hắn, đau lòng đến thấu tim gan.
Ta lại :
“Tất cả đều là lỗi của Giang Thư Nguyệt, bọn họ thì không có một chút sai nào sao? Quả thật, kẻ bày mưu là Giang Thư Nguyệt, những kẻ tin theo, thiên vị, thậm chí nhiều lần muốn đẩy ta vào chỗ c.h.ế.t chẳng phải chính là họ sao?”
“Họ hối hận cái gì? Là vì bị Giang Thư Nguyệt lợi dụng sạch sẽ rồi, bị đá văng như hòn đá kê chân, danh tiếng thì thối nát, tiền đồ cũng tiêu tan. Lúc này mới nhớ đến ta, người đã từng hết lòng với họ, mới nhớ đến cái tốt ta từng dành cho họ.”
“Nhưng không có ai mãi mãi đứng chờ ở chỗ cũ. Lần đầu tiên họ dùng tâm cơ đối với ta, là lúc mười mấy năm giữa chúng ta đã mục nát.”
Bạn thấy sao?