Tú Cầu Kén Rể – Chương 10

10

Kim Đan Sơ của ta, Giang Thư Nguyệt đã thèm thuồng đến hai đời.

Nàng lấy danh nghĩa cứu mạng mình, đem Kim Đan Sơ dâng lên hoàng đế, thành công vào cung phi, trở thành cái gọi là đại nữ chủ.

Đời này, danh tiếng nàng đã mất, hôn sự gian nan, càng không thể bỏ qua cơ hội xuất hiện trong yến tiệc cung đình. 

Nhất định lại định giẫm lên m.á.u thịt của ta để dâng hoa hiến Phật. Thế nên ta đã cầu cứu Thái hậu, để nàng sống không bằng c.h.ế.t.

Chưa đợi Thái hậu nổi giận, Hoàng hậu đã quát lớn:

“Giỏi cho một Giang Thư Nguyệt và Mạnh Viễn Châu! Hai người các ngươi cố ý lừa gạt bản cung và bệ hạ, suýt nữa khiến Thu Vãn bị oan. Tội này không thể tha, người đâu, kéo ra ngoài, mỗi người thưởng mười trượng!”

“Chỉ e là không đủ!”

Lâm Thính Hoài nhạt:

“Hai kẻ này chỉ mở miệng vài câu đã ép một nữ tử có công phải c.h.ế.t. Mười trượng liền xí xóa, chỉ sợ sẽ khiến lòng dân thiên hạ lạnh lẽo.”

Ta cũng điềm nhiên mở miệng:

“Thần nữ vì không thể dâng Kim Đan Sơ mà bị tội khi quân, bị ban rượu độc. Vậy mà hai người họ vu oan cho thần nữ, ép thần nữ đi c.h.ế.t, lại chỉ bị đánh mười trượng.”

“Nếu tội vu khống nhẹ nhàng thế này, thì sau này ai ai cũng sẽ buông lời vu vạ, cắn xé người khác để đổi lấy sinh cơ. Chung quy lại, cái gọi là trừng nhẹ nhàng chẳng đáng gì, lại có thể đánh cược lấy mạng của người ta.”

“Nương nương tuy là của Giang tiểu thư, cũng là quốc mẫu. Thần nữ tin rằng, nương nương nhất định sẽ xử lý công bằng.”

Nụ của Hoàng hậu cứng lại, trừng mắt Giang Thư Nguyệt đang run rẩy, rồi lạnh lùng :

“Theo luật pháp, kẻ vu oan người khác phải chịu năm mươi trượng. Kéo hai người này xuống, đánh!”

Năm mươi trượng đánh xuống, thân thể của Giang Thư Nguyệt chắc chắn không c.h.ế.t thì cũng sẽ tàn phế.O mai d.a.o Muoi

Nàng ta muốn đẩy ta vào chỗ c.h.ế.t, ta liền khiến nàng ta sống không bằng c.h.ế.t.

Nàng ta sợ hãi đến mức ngã khuỵu xuống đất, bật khóc hoảng loạn:

“Cô mẫu tha mạng, Thư Nguyệt không muốn c.h.ế.t, Thư Nguyệt…”

“Thư Nguyệt vô tội!”

Mạnh Viễn Châu, vốn lặng người hồi lâu, đột nhiên lên tiếng.

Hắn ta thật sâu, rồi không hề do dự nhận hết tội lỗi về mình.

“Thư Nguyệt là do vi thần nhắc đến chuyện hồi môn Vân gia có Kim Đan Sơ trị bách bệnh. Nàng chỉ lo lắng cho long thể của bệ hạ, không cố ý vu khống. Lỗi là ở vi thần chưa rõ sự thật đã vội mở miệng, mong bệ hạ khai ân.”

Hoàng đế biết Giang Thư Nguyệt và Mạnh Viễn Châu vì dược cho mình mà bậy, hành vi đáng trách, tâm vẫn trung thành, liền nặng tay nhấc lên rồi lại nhẹ nhàng buông xuống, phất tay :

“Mạnh đại nhân thân là đại thần triều đình, lại ăn hồ đồ, sóng gió, ba mươi trượng, tước bỏ quan phục, giáng thứ dân.”

Thân thể Mạnh Viễn Châu lảo đảo, yếu ớt đáp một tiếng “Tạ ơn bệ hạ”, rồi bị kéo ra ngoài.

Lúc lướt qua ta, hắn hơi sốt ruột gọi một tiếng “Vãn Vãn”, có lẽ mong ta cầu xin thay hắn.

Nhưng ta chỉ chăm chăm mảnh đất nhỏ trước mũi chân mình, không thèm liếc mắt lấy một cái.

Mười lăm năm khổ học, phút chốc tan thành bọt nước.

Kẻ không vướng bụi trần lại bị mang danh xấu, cả đời sống trong hối hận và bất cam.

Đó là báo ứng do hắn tự chọn, không đáng để bất kỳ ai thương hay mềm lòng.

[ – .]

Dù Giang Thư Nguyệt chưa bị trách , toàn bộ nữ quyến trong kinh thành đều xem nàng như trò nhục nhã, chẳng ai muốn ngồi gần nàng nữa.

Nàng vẫn có đạo lý tà ác riêng của mình, kiếm cớ đuổi hết cung nhân, âm thầm kéo ta ra chặn lại bên hồ sen.

17

“Để cho tiền đồ Mạnh đại nhân bị hủy hoại, cả đời trở thành trò trong miệng người đời, ngươi hài lòng rồi chứ?”

Đôi mắt xinh đẹp của nàng ta tràn ngập hận ý, miệng lời chính nghĩa như thể đương nhiên.

“Loại thiên kim tiểu thư không biết khổ cực nhân gian như ngươi thì gì có trái tim, lại càng không biết quý trọng cái gọi là cảm. Vì muốn khiến ta bị mọi người xa lánh, ngay cả thanh mai trúc mã của mình ngươi cũng có thể ra tay tàn nhẫn, Vân Thu Vãn, ngươi thật độc ác!”

Ta đã sớm chán ghét mấy lần nàng ta vu vạ cho ta, liền lạnh giọng quát lại:

“Là ngươi ta không thành lại liên lụy đến Mạnh Viễn Châu, có liên quan gì đến ta? Ngươi nghe hay lắm, thế sao lúc hoàng thượng hạ lệnh trừng , sao ngươi không đứng ra vì thâm nghĩa trọng của Mạnh Viễn Châu với ngươi mà gánh tội thay hắn?”

“Ngươi cũng có thể như hắn, một mình chịu hết tội lỗi, giữ lấy tiền đồ và danh dự cho hắn mà. Nhưng ngươi gì? Ngươi trốn như rùa rụt cổ, rồi quay sang ta chuyện đạo lý, ngươi tính là thứ gì chứ.”

“Ngươi lừa hắn rằng sau yến tiệc cung đình, chỉ cần dâng Kim Đan Sơ là có thể hoàng thượng ban hôn, để hắn có thể cưới cả hai người trong một ngày, là ngươi đúng không? Nhưng ngươi thực sự muốn gả cho hắn, hoặc gả cho Phó Hạc sao?”

Đồng tử nàng co rút lại, mang theo sự hoảng loạn và lúng túng sau khi bị vạch trần lời dối.

“Thì sao? Con đường công danh vốn đầy gai nhọn và trở ngại, không thể thiếu m.á.u và hy sinh. Ta chỉ chọn con đường thích hợp nhất với ta. Ngươi sinh ra đã có tất cả, dựa vào đâu mà trách móc ta không từ thủ đoạn để trèo lên?”

Nhìn khuôn mặt nàng vặn vẹo gần như điên cuồng, ta lạnh lùng nhạt:

“Ngươi muốn giẫm lên ai để leo lên cũng không liên quan đến ta. Nhưng nếu còn dám tìm sự tồn tại trên người ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi c.h.ế.t không có chỗ chôn.”

Nói xong, ta xoay người rời đi.

Lại bị nàng không cam tâm đ.â.m sầm vào lưng, cả hai cùng ngã thẳng xuống hồ sen.

Ta theo bản năng quay người lại, nắm lấy thắt lưng nàng, trong lúc nàng kinh hãi chưa kịp phản ứng, ta cũng kéo nàng cùng rơi vào hồ.

Nước hồ cuối thu lạnh thấu xương, ta vật lộn tuyệt vọng giữa cảm giác nghẹt thở mãnh liệt. O mai d.a.o Muoi

Hết ngụm này đến ngụm khác nước lạnh tràn vào miệng, ta gần như nghĩ mình sắp c.h.ế.t rồi.

Ngay lúc ấy, ta thấy có người bất ngờ nhảy xuống hồ.

Là Phó Hạc.

Bản năng cầu sinh khiến ta vươn tay về phía hắn.

Hắn biết, ta sợ nước vô cùng.

Năm ta năm tuổi, hắn bị đá kẹt chân bên bờ sông, ta dốc hết sức kéo chân hắn ra khỏi kẽ đá, lại bị dòng nước lũ cuồn cuộn cuốn phăng đi.

Dòng nước như con mãnh thú không thể kháng cự, trong khoảnh khắc đã muốn xé xác ta thành từng mảnh.

Bị đá đập, bị cành cây rạch nát da thịt, nỗi sợ hãi và đau đớn khiến ta nghĩ mình sẽ c.h.ế.t ở đó. 

Là hộ vệ mẫu thân để lại cho ta, bất chấp tất cả nhảy xuống dòng nước lũ, ra sức đẩy ta lên.

Phụ thân dùng roi cuốn lấy người ta kéo lên bờ, lúc quay đầu lại, hộ vệ của ta đã không còn thấy đâu nữa.

Nước lũ nuốt chửng người ấy, ta ám ảnh suốt bao năm, nằm mộng thấy ác mộng, sợ nước đến mức sợ c.h.ế.t.

Phó Hạc biết điều đó.

Hắn từng vô số lần rằng lẽ ra người bị nước cuốn đi phải là hắn, là ta đã cứu mạng hắn. Nếu có lần nữa, hắn nhất định không để ta mạo hiểm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...