Tú Cầu Đoạt Mạng – Chương 7

7

11

Chưa đợi bọn họ trả lời, ta liền dang hai tay chắn trước mặt mọi người.

“Ta là tam tiểu thư phủ tướng, có gì thì nhắm vào ta mà đến!”

Kẻ cầm đầu lập tức giơ kiếm kề lên cổ ta.

“Sớm nghe tam nữ phủ tướng đã bị đuổi khỏi cửa rồi, ngươi tính là tiểu thư gì?”

Cát Đại vội quỳ xuống cầu xin:

“Đại gia tha mạng! Mấy kẻ ăn mày bọn ta chẳng biết đã đắc tội gì với đại gia, xin người mở lòng từ bi, tha cho chúng ta một con đường sống!”

Nhưng tên đó chẳng mảy may lòng.

Người đầu tiên hắn muốn g.i.ế.t, lại chính là ta!

Nhưng ta không nhớ mình đã thù chuốc oán với ai, đến mức phải phí công phí sức để g.i.ế.t một nữ tử yếu đuối như ta.

Hắn vung tay c.h.é.m xuống, lưỡi kiếm sắc lạnh lóe sáng, chuẩn bị cắt đứt cổ họng ta.

Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một mũi kiếm bất ngờ lao đến, đánh bật thanh kiếm khỏi tay thị vệ.

Một người một ngựa phi nhanh tới.O Mai d.a.o Muoi

Là hắn!

Người này, ta nhận ra.

Chính là kẻ sau này kế vị vương vị Tây Lương khi Tiết Bình Quý trở thành hoàng đế.

“Tiên sinh cứu mạng!”

Ta lập tức hét to về phía hắn.

Đám thị vệ thấy hắn, nhất thời sửng sốt, trở tay không kịp.

Hắn võ công cao cường.

Trong ký ức của ta, người có võ công cao như , ngoài Tiết Bình Quý, chẳng còn ai khác.

Hắn có khuôn mặt chính trực, hiền hậu như Tiết Bình Quý.

Chỉ trong chớp mắt đã khiến bọn lính truy đuổi người ngựa ngã nhào.

Hắn hỏi ta: “Các vị định đi đâu?”

Ta đáp: “Tới biên ải, tìm phu quân.”

Ánh mắt hắn khẽ d.a.o , nghiêm giọng khuyên:

“Đường tới biên cương xa xôi, lỡ gặp phải kẻ ác thì sao ứng phó? Hơn nữa chiến sự khắp nơi, nếu người ngươi tìm đã chẳng còn trên đời, chẳng phải uổng công sao?”

Lời rõ ràng không muốn chúng ta tiếp tục đi tiếp.

Khoảnh khắc đó, ta rất chắc chắn, hắn biết ta là ai.

Ta thảm: “Sao lại là uổng công? Người đó… là phu quân của ta mà…”

Cát Đại cùng mọi người cũng lên tiếng ủng hộ: “Là huynh đệ kết nghĩa của chúng ta!”

Cả đoàn, ai nấy đều một lòng kiên quyết.

Nam tử thấy không thể khuyên nữa, vội vàng để lại một túi bạc rồi rời đi.

[ – .]

“Có số bạc này, chúng ta nhất định sẽ đến biên ải, tìm thấy Bình Quý!”

Ta giả vờ vui mừng, ôm túi bạc trong tay.

Chưa đi bao xa, truy binh lại đuổi tới.

Lần này mới đúng là quân phủ tướng.

Tên cầm đầu mặt mày hung tợn, chặn đứng đường đi.

“Tam tiểu thư, ngài muốn tự mình quay về, hay để thuộc hạ ra tay mời về phủ?”

Lúc này, Cát Đại và Trương Vĩ lập tức che chắn trước mặt ta và Cát Thanh,

lớn tiếng quát: “Các đại gia nhận nhầm người rồi, ở đây chẳng có tam tiểu thư gì hết, chỉ có bốn huynh muội chúng tôi thôi!”

Tên cầm đầu chẳng thèm nhiều, vung kiếm chặt phăng một ngón tay của hắn.

Khinh bỉ đe dọa: “Tam tiểu thư, có cần thuộc hạ hỏi lại lần cuối không?”

Lưỡi kiếm nhắm thẳng vào n.g.ự.c Cát Đại.

“Được rồi!”

Ta đẩy Cát Đại và Trương Vĩ ra.

“Ta theo các người về, không tổn thương họ.”

Tên đó mới gật đầu hài lòng.

Khi kiếm thu lại, một người dắt ngựa tới trước mặt ta.O Mai d.a.o Muoi

Cát Đại nghiến răng, cố gắng cầm m.á.u, vẫn cố khuyên ta: “Đệ muội, muội không thể quay lại .”

“Không sao đâu đại ca! Hổ dữ không ăn thịt con, chỉ là Bình Quý… đành phải nhờ các huynh tìm chàng, bảo chàng quay về cứu ta.”

Ta cố ý rơi thêm vài giọt nước mắt.

Cát Thanh sợ đến mức cũng bật khóc theo.

“Tẩu tử, tẩu đi rồi… bọn họ sẽ không quay lại g.i.ế.t bọn ta chứ?”

Trương Vĩ cũng lo lắng ta.

“Không đâu, phụ thân ta tuy nghiêm khắc, luôn giữ lời. Các huynh yên tâm mà đi!”

Đám truy binh ra vẻ không quan tâm gì nữa.

Mọi người mới dìu nhau rời đi trong hoảng loạn.

Chờ họ đi xa.

Ta nhanh chóng lau khô nước mắt.

Lạnh lùng ra lệnh:

“Tất cả tử sĩ nghe lệnh! Một khi phát hiện Tiết Bình Quý, g.i.ế.t không tha!”

12

Vì Ngụy Hổ không tìm Tiết Bình Quý, thì ta liền dùng kế dụ rắn ra khỏi hang.

Tiễn mấy người rời đi xong, phụ thân lại bày cho ta một ván cờ khác.

Chỉ chờ lúc lão tướng quân Lưu Nghĩa hồi triều.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...