15
Trong triều tin thắng trận liên tiếp truyền về.
Khi chiến tuyến từng bước từng bước áp sát vương tộc Tây Lương, lại có tin truyền đến từ phía phụ thân.
“Đại công chúa Đới Chiến thành hôn, Cát Đại cùng những người khác bị chặn ngoài cung, nếu không nhờ tử sĩ liều c.h.ế.t cứu giúp, e rằng đã bị hoàng hậu hạ sát!”
Lúc ấy ta mới bừng tỉnh.
Có một nhân vật lợi suýt chút nữa bị ta xem nhẹ.
Chính là vị “mẫu hậu” trong miệng Tiết Bình Quý.
Hoàng hậu Tây Lương, người có thủ đoạn sâu xa.
Ta vội vã xuất cung, tìm đến phụ thân: “Có lẽ chúng ta có thể mượn d.a.o g.i.ế.t người!”
Phụ thân trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu,
Mới đưa tay viết một phong mật thư, giao cho ta.
Ông đang dò hỏi ý ta.
“Chưa đủ!”
Ta cầm bút, sửa lại đôi chỗ.O mai d.a.o Muoi
“Hoàng hậu Tây Lương tuy tinh lanh lợi, lại cực kỳ nuông chiều nữ nhi duy nhất của mình. Chỉ thôi, bà ta chưa chắc đã ra tay tàn độc với Tiết Bình Quý.”
Đánh rắn phải đánh trúng bảy tấc.
Chỉ có khi người mà bà ta thương, trân quý nhất bị đe dọa, bà ta mới không tiếc bất cứ giá nào để trừ khử cái gọi là mối họa ấy.
Mật thư vừa gửi đi, ta định rời khỏi.
Lại bị gọi lại.
Phụ thân ta ta đầy thương xót: “Hoàng thượng vì chuyện Lưu phi mà nhiều năm ôm nỗi hổ thẹn với thái tử, nếu con muốn gặp thái tôn nhiều hơn một chút, có thể nhân cơ hội này mà .”
Lời đến đây đã đủ, lòng ta chợt dâng lên chua xót.
Ta tuy một lòng báo thù, chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng người thân hay nhi tử ruột của mình.
Từ sau khi Khác nhi đưa vào cung,
Luôn có ma ma và nhũ mẫu chuyên trách chăm sóc.
Mỗi ngày ta nhiều nhất chỉ ở bên con trong thời gian uống xong một chén trà.
Hôm qua, lúc ta đến thăm con, vừa bế lên, nó đã khóc òa không ngừng.
Mãi cho đến khi nhũ mẫu bế lại vào lòng, tiếng khóc mới ngưng.
Sao lòng ta lại chẳng nhói đau?
Nhưng đây là mệnh lệnh của hoàng thượng, ta chỉ đành nhẫn nhịn.
Ta cứ nghĩ mình giấu giếm rất giỏi, vẫn bị phụ thân ra.
Hiểu con không ai bằng phụ thân.
Tiếc thay kiếp trước, ta đã không thể kịp thấu hiểu tấm lòng từ ái ấy của ông.
16
[ – .]
Khi bức mật thư đến tay Hoàng hậu Tây Lương,
Cát Đại cùng những người khác đang bị giam trong ngục, tra khảo nghiêm ngặt.
Hai nước đang giao chiến, mấy kẻ hành khất đến từ địch quốc lại lảng vảng ở Vương Đô Tây Lương, dò hỏi tin tức hoàng tộc.
Không phải gián điệp thì là gì?
Cát Đại hiểu rõ, chuyện này một khi thừa nhận thì chỉ có con đường c.h.ế.t.
Cho nên dù bị đánh đến thừa sống thiếu c.h.ế.t, hắn vẫn nghiến răng chịu đựng, sống c.h.ế.t không nhận.
Nhưng Cát Thanh thì khác.
Tính nàng ấy thẳng thắn, vừa bị ngục tốt dụ dỗ vài câu, liền khai sạch sành sanh.
Hỏi nàng đến Tây Lương có phải để do thám quân không, nàng “phải”.
Hỏi nàng có đồng bọn không, nàng do dự mấy giây, “không có.”
Ngục tốt trừng mắt dữ tợn.
Nàng lại sợ đến giật mình, vội sửa lại: “Có.”
Rồi khai luôn cả Tiết Bình Quý là đồng bọn.
Vừa khai xong, đã có một đám người kéo tới, chuẩn bị áp giải bọn họ đi.O mai d.a.o Muoi
Cát Thanh mừng rơi nước mắt: “Cuối cùng cũng thả chúng ta ra rồi sao? Muội đã rồi mà, chúng ta đều là người tốt.”
Vừa vừa đứng dậy, cùng Trương Vĩ mỗi người một bên dìu Cát Đại.
Trương Vĩ bất an sang Cát Đại: “Đại ca, họ thật sự thả chúng ta sao?”
Cát Đại lắc đầu đầy lo lắng.
Hắn định bước tới hỏi han đôi câu lấy lòng.
Ai ngờ kẻ đến rút đ.a.o ra dọa dẫm hung hãn.
Khiến lời chưa kịp thốt ra đã bị nuốt trở lại, ngoan ngoãn đi theo.
Chưa ra khỏi ngục, cả bọn đã bị bịt mắt.
Ngồi xe ngựa, đưa đến một cung điện xa hoa lộng lẫy.
Một mỹ phụ nhân ngồi cao trên thượng tọa, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, mở lời thẳng thắn:
“Các ngươi quen biết Tiết Bình Quý?”
“Biết!”
“Không biết!”
Cát Đại sớm đã nhận ra điều bất ổn, tiếc là Cát Thanh hoàn toàn không hiểu ánh mắt ra hiệu của hắn.
Mỹ phụ hừ lạnh một tiếng, liền cho người mang ba chén rượu độc lên.
“Cho các ngươi thêm một cơ hội. Dám dối, mỗi người một chén.”
Lúc này, cả ba càng thêm hoảng loạn.
Mỹ phụ chậm rãi lên tiếng: “Tiết Bình Quý trong miệng các ngươi, theo ta biết, chẳng phải đã tử trận rồi sao? Các ngươi đến Tây Lương tìm người là vì lý do gì?”
Bạn thấy sao?