Từ Cấp Tính Đến [...] – Chương 9

CHƯƠNG 9

9

Từ sau khi phát bệnh, Lục Duệ Minh chưa từng chủ liên lạc lại với tôi. Chỉ có một hôm, tôi nhận một gói chuyển phát nhanh — bên trong là một thẻ ngân hàng với khoản tiền lớn…

Anh ta đã gửi cho tôi toàn bộ số tiền tích cóp cả đời.

Căn bệnh này nếu không điều trị trong giai đoạn cấp tính, thật sự có thể chết người.

, đứng giữa việc ký nhận tiền và lòng trắc ẩn cứu mạng,

tôi đã chọn: thúc giục ta sớm ra tòa chịu phán xét, cứ theo pháp luật mà .

“Nhìn cái bộ dạng ngu ngốc của kìa. Lần sau còn dám giỡn mà vật người ta qua vai không? Ha ha.”

Quy trình khởi kiện rất dài. Từ mùa đông đợi sang xuân, rồi từ xuân đợi đến mùa hè, cuối cùng vào đúng ngày tôi chuyển khỏi khu khám bệnh, tôi nhận thông báo mở phiên tòa.

Tay phải của tôi không còn thích hợp để việc tuyến đầu, đúng lúc có sư huynh đang là phó viện trưởng viện nghiên cứu đã mời tôi về.

Anh ấy nguyện mở riêng cho tôi một phòng nghiên cứu, chuyên sâu về bệnh hiếm ở cột sống.

Đây vốn là tâm nguyện mà giáo sư Đặng luôn thúc đẩy khi còn sống, giờ để tôi hoàn thành, cũng xem như trong rủi có may.

Hôm tôi rời đi, cũng là ngày Trương Tâm Nghi nộp đơn nghỉ việc.

Nửa năm qua, ta liên tục lỗi khi mổ, khiếu nại dồn dập,

nghe gần đây còn có quan hệ mập mờ với một bệnh nhân nhà giàu, tay đeo cả nhẫn.

Nhưng người đó đã có vợ.

So với cảnh tượng mấy tháng trước ai cũng vây quanh ta, giờ đây chẳng ai quan tâm đến việc ta đi hay ở, chụp ảnh hay hay khóc.

Đám đồng nghiệp nam chỉ trỏ sau lưng, mỉa mai:

“Làm màu thì có, mặc đồ kiểu đó, tóc tai xõa xuống, trang điểm đậm chưng diện dáng. Trước cứ tưởng tiên nữ thanh cao gì đó, giờ thì biết rồi — một món hàng secondhand! Thủy tiên không ra hoa, chỉ biết giả bộ thanh tao!”

“Đi lẹ đi! Dính vào ta không khéo bị ta bám cho chết đấy!”

Lúc bước ra khỏi cổng bệnh viện, Trương Tâm Nghi bật nhẹ sau lưng tôi.

” Em gió xuân đắc ý bao nhiêu năm, cuối cùng cũng giống chị thôi — rời đi cả. Ai hơn ai chứ?”

“Chị từng rất ngưỡng mộ em, cũng ghen tị nữa. Nhưng bây giờ thì… hehe, chúc em may mắn nhé.”

Nói rồi ta cố ý giơ bàn tay phải đeo nhẫn kim cương lên, khẽ vén tóc, ánh mắt mơ màng, dáng vẻ quyến rũ mê người.

Rất nhanh sau đó, một chiếc xe sang đỗ lại trước mặt ta, người đàn ông bên trong tham lam nắm tay .

Còn tôi thì quay người đi về phía trạm xe buýt.

Cùng học một thầy, đồng nghiệp nhiều năm — từ nay, hai ngả đường đời.

Lục Duệ Minh chưa kịp chờ đến ngày ra tòa thì đã qua đời vì tai nạn.

Nghe lúc nhập viện, ta nằm đúng cái giường mà Kỳ Hạo từng nằm. Nửa đêm gọi điện thoại, bước hụt một bậc thang, cả người lẫn xe lăn lăn xuống cầu thang, tử vong tại chỗ.

Nhưng sau mới biết — đó không phải tai nạn.

Trước lúc xảy ra chuyện, ta đang thức cả đêm chuyện với Trương Tâm Nghi, an ủi nữ thần thất của mình.

Thì ra… Trương Tâm Nghi đã mang thai.

Nhưng người đàn ông kia đã có vợ và không chịu nhận trách nhiệm. Cuối cùng, ta chẳng lấy đồng nào, còn bị vợ chính thức lôi ra đường đánh đến sảy thai, quần áo rách nát.

Lục Duệ Minh ban đầu còn khuyên ấy rằng: “Chị sai người rồi, chị xứng đáng tốt hơn.”

Sau đó lại quay ngoắt, khen ta còn đáng nâng niu hơn cả vợ chính thất.

Cho đến cuối cùng, ta mới nhận ra — Trương Tâm Nghi chỉ là một kẻ háo danh, mê tiền, hoàn toàn không phải “nữ thần băng thanh ngọc khiết” mà ta si mê suốt 7 năm.

Không phải người con hoàn hảo mà ta từng tôn thờ.

Anh ta nghẹn lời.

Và rồi, tai nạn xảy ra.

Một người đàn ông vừa ngu ngốc vừa đáng thương.

Trước khi chết, Lục Duệ Minh đã ký giấy hiến xác, trùng hợp lại là hiến tặng cho viện nghiên cứu tôi đang việc — nghe là món quà bất ngờ ta chuẩn bị cho tôi từ lúc cãi nhau:

【Trái tim em đến chết không đổi, nguyện hiến dâng tất cả, đời đời kiếp kiếp bảo vệ em.】

Ngày nhận tin nhắn đó, tôi buồn nôn đến mức không ăn nổi một miếng.

Thế , ông trời không để tôi phải nuốt cục tức đó.

Xe vận chuyển xác hỏng máy trên cao tốc vượt biển, tài xế tấp vào lề gọi cứu hộ, đang lúc tưởng xe đã cài chốt thắng ổn định thì…

Chiếc xe đột ngột nghiêng sang trái, trong vòng 3 giây lao thẳng xuống biển, mang theo thi thể của Lục Duệ Minh, biến mất không dấu vết.

Gia đình ta bỏ tiền tìm vớt suốt nửa tháng, vẫn không thấy xác.

Cuối cùng, tòa tuyên bố: tài xế không chịu trách nhiệm.

Lúc đến thăm sư mẫu, tôi vô nhắc đến chuyện đó. Bà thắp cho giáo sư Đặng một nén nhang, khẽ thở dài:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...