10
Ba ngày sau.
Phương Thừa tuyên bố sẽ tổ chức lại lễ đính hôn với Tần Dao.
Thiệp mời thậm chí còn gửi thẳng đến tay Thẩm Vọng.
Anh ấy cầm thiệp, vỗ “bốp” một tiếng lên tay tôi, nhướng mày như không :
“Đi thôi, xem kịch nào.”
Thì ra, đây chính là “kịch hay” mà ấy .
Tôi bật , nhận lấy thiệp mời, tủm tỉm:
“Thật sự rất đáng mong chờ đấy.”
Chiếc Maybach đỗ lại trước hội trường tiệc cưới.
Thẩm Vọng xuống xe, vòng qua đầu xe mở cửa cho tôi.
Tôi vươn tay ra, khoác lấy cánh tay , cùng bước vào bên trong.
Lần này, tiệc đính hôn tổ chức quy mô lớn hơn hẳn, chuẩn bị tỉ mỉ hơn, còn mời không ít truyền thông đến đưa tin.
Tôi liếc mắt một vòng, cảm thán:
“Quả nhiên là chân ái nha.”
“So với tiệc đính hôn lần trước, đúng là chịu chi hơn hẳn.”
Thẩm Vọng nghe , quét mắt quanh, khóe môi nhếch lên một nụ lạnh nhạt:
“Chỉ thế này mà gọi là chịu chi?”
Tôi cũng , thuận miệng dỗ dành :
“Bình thường thôi.”
Bên trong hội trường thực sự rất đông người.
Không ít công tử hào môn và các tổng giám đốc trong bộ vest chỉnh tề tụ tập thành từng nhóm nhỏ, vừa uống rượu vừa trò chuyện.
Thậm chí còn có rất nhiều minh tinh, người nổi tiếng trên mạng ăn diện lộng lẫy, thu hút ánh .
Nhưng điều đáng là, phần lớn những người có mặt ở đây không phải loại mà nhà họ Tần hay nhà họ Phương có thể tùy tiện mời đến.
Tôi hơi thắc mắc.
Lẽ nào gần đây hai nhà Phương – Tần có biến gì mà tôi không biết?
May mà chẳng bao lâu sau, tôi đã có câu trả lời.
Từ lúc tôi và Thẩm Vọng bước vào, phần lớn ánh mắt trong hội trường dần dần dồn cả về phía chúng tôi.
Không xa lắm, đã có người cầm ly rượu, ánh mắt hào hứng, có vẻ muốn tìm cơ hội bắt chuyện với Thẩm Vọng.
Tôi khẽ đập nhẹ vào cánh tay , chậm rãi :
“Xem ra, bữa tiệc này có thêm chút danh tiếng là nhờ vào rồi.”
Thẩm Vọng có tiền, có sắc, có thế lực, lại mệnh danh là “Thái tử gia”.
Những năm qua, ấy vang danh khắp Tây Thành, luôn giữ mình trong sạch, không vướng scandal, cũng không hứng thú tham gia bất kỳ buổi tiệc nào.
Thế mà đùng một cái lại xuất hiện một vị hôn thê từ trên trời rơi xuống.
Chuyện này đương nhiên khiến đám đông tò mò.
Mà khi vừa nghe ngóng ra rằng vị hôn thê này chính là tôi—nhị tiểu thư nhà họ Tần, và Tần Dao—người đang tổ chức lễ đính hôn này chính là chị ruột của tôi, thì mọi thứ lại càng trở nên thú vị hơn.
Theo lý mà , tôi chắc chắn sẽ có mặt ở buổi tiệc này.
Vì , những người ở đây đều đang đánh cược—lỡ đâu, tôi thực sự đưa cả Thẩm Vọng đến thì sao?
Đây có lẽ là một trong số hiếm hoi những cơ hội để họ có thể tiếp với ấy.
Không xa lắm, Phương Thừa bước ra từ đám đông, tay cầm ly rượu, từ xa giơ lên chào chúng tôi, khuôn mặt đầy vẻ hào hứng:
“Tri Tri, tổng giám đốc Thẩm.”
Người phục vụ bên cạnh khéo léo đưa tới hai ly rượu.
Tôi nhận lấy một ly, xem như cho ta chút thể diện chủ tiệc, giơ lên đáp lễ:
“Chúc mừng.”
Chúc mừng cái gì thì… khó mà .
Phương Thừa cũng không để tâm việc Thẩm Vọng phớt lờ ta, chỉ gật đầu một cái, nhấp một ngụm rượu, rồi quay người trở lại giữa đám đông.
Tôi tìm một chiếc bàn gần đó, đặt ly rượu xuống.
Quay đầu lại đã thấy Thẩm Vọng bị mấy vị tổng giám đốc có vẻ quen biết vây quanh.
Tôi lắc đầu, khẽ:
“Đúng là không lúc nào yên thân.”
Tôi tìm một góc khuất, cố lờ đi ánh mắt như hổ rình mồi cách đó không xa.
Nhàn nhã lắc ly rượu, cầm một chiếc bánh nhỏ lên ăn, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu.
Nhìn hình, có vẻ như các vị khách mời cũng gần như đã đến đông đủ.
Tôi thả lỏng tay, đặt ly rượu xuống bàn, chống cằm, giả vờ như đang ngủ.
Quả nhiên, người vẫn luôn âm thầm quan sát tôi rốt cuộc cũng không nhịn nữa.
Người đó lập tức đi tới, nhẹ nhàng đỡ lấy tôi, giọng đầy quan tâm:
“Tiểu thư? Tiểu thư? Cô ổn chứ?”
“Hay để tôi dìu lên lầu nghỉ ngơi nhé?”
Tôi khẽ nhắm mắt, khóe môi nhếch lên một nụ lạnh.
Có vẻ như màn kịch thực sự… sắp bắt đầu rồi.
11
Nữ phục vụ đưa tôi vào phòng, dịu dàng cởi sạch quần áo trên người tôi, còn chu đáo đắp cho tôi nửa tấm chăn, sau đó lặng lẽ ra ngoài, đóng cửa lại.
Chờ đến khi bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, tôi ngồi dậy khỏi giường, mò mẫm nhặt lấy chiếc váy dưới đất, mặc lại vào người.
Căn phòng tối om, không một tiếng , điện thoại của tôi cũng đã bị nữ phục vụ kia lấy đi trước đó.
Tôi cố gắng thích nghi với bóng tối, đi quanh một vòng trong phòng.
Quá sạch sẽ, quá ngăn nắp.
Không có cả tủ quần áo, cũng chẳng có lấy một chỗ nào có thể trốn .
Cánh cửa duy nhất trong phòng, tôi đoán cũng sẽ không thể tùy tiện mở ra.
Từ bỏ ý định tìm chỗ trốn, tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa gần cửa sổ, xoa bóp bả vai hơi nhức mỏi.
Bạn thấy sao?