Diệp Thư Nhiên sững lại, bàn tay đang nắm lấy Tần Dao cũng khẽ run lên.
“Mẹ chỉ là… thấy con vừa rồi…”
Tần Dao hất tay bà ấy ra, lạnh:
“Nhìn thấy con sao?”
“Con chỉ đang bảo vệ của mình theo cách của con mà thôi.”
“Còn mẹ thì sao? Mẹ cũng định không cần phân biệt đúng sai mà đứng về phía Tần Tri sao?”
Diệp Thư Nhiên khẽ lắc đầu, định gì đó.
Nhưng tôi đã không nhịn nữa, cắt ngang luôn:
“Được rồi, rồi, chị gì cũng đúng hết.”
“Nhưng tôi chỉ có một câu hỏi thôi.”
Cả căn phòng lập tức dồn ánh mắt về phía tôi.
Tôi thẳng vào Tần Dao, khóe môi hơi nhếch lên:
“Đây là lần đầu tiên chị bị ăn tát đúng không?”
“Cảm giác thế nào?”
“…”
Bằng mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt của Tần Dao từ trắng chuyển sang xanh, phối hợp với dấu bàn tay đỏ rực trên má, trông cực kỳ buồn .
Tôi bật thành tiếng.
“Không ra cảm nhận cũng không sao.”
“Xem kịch đủ rồi, chúng tôi cũng nên đi thôi.”
Chuyện còn lại, cứ để bọn họ tự giải quyết, tôi cũng chẳng còn hứng thú để hóng nữa.
08
Tần Dao bị Tần Chiếu ra lệnh quay về phòng.
Ông ta và Diệp Thư Nhiên mang vẻ mặt đầy ngượng ngùng tiễn tôi và Thẩm Vọng ra cửa.
Trước khi lên xe, Diệp Thư Nhiên giữ cửa xe, níu lấy tay áo tôi:
“Tri Tri…”
Tôi không đáp.
Thẩm Vọng híp mắt, trực tiếp kéo tôi vào trong xe, nửa người vươn ra khỏi cửa sổ, giọng điệu chân thành:
“Tần phu nhân, nếu đại tiểu thư nhà bà có ý định bước chân vào làng giải trí, có thể liên hệ với tôi.”
Anh dừng lại một chút, cố kéo dài giọng điệu:
“Dù sao thì… tôi thấy ta đúng là thiên phú dị bẩm.”
Diệp Thư Nhiên cứng đờ, bàn tay đang giơ ra giữa không trung siết chặt lại, không đáp lời.
Tôi ngước mắt bà ấy một cái, rồi thu ánh mắt về, cúi đầu vẫy tay chào.
“Chúng con đi đây, mẹ.”
Dường như câu “mẹ” ấy khiến bà ta phần nào an ủi, cố gắng gượng , cũng vẫy tay đáp lại tôi:
“Ừ… đi đi.”
Cửa xe đóng lại.
Tấm kính xe chặn lại ánh mắt đau lòng dày đặc của bà ấy.
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhận ra sai lầm quá muộn, thì vẫn là quá muộn.
Từ nhỏ đến lớn, Tần Dao đã diễn trò như hôm nay quá nhiều lần.
Một đứa trẻ thì có thể mưu mô đến mức nào chứ?
Làm sao có thể mãi mãi không để lộ sơ hở?
Chẳng qua là bố mẹ tôi, từ đầu đã thiên vị.
Ngay cả đôi mắt và đôi tai của họ cũng bị lệch lạc.
Chỉ thấy, chỉ nghe những gì họ muốn thấy, muốn nghe.
Vì thế mà họ bỏ qua vô số lần tôi lên tiếng, bỏ qua mọi lời cầu cứu của tôi.
Chỉ một lòng bênh vực Tần Dao— con trông có vẻ yếu ớt hơn, dễ bị tổn thương hơn.
Nhưng may thay, tất cả đã là quá khứ.
Và may mắn hơn, tôi cũng đã sớm không còn bận tâm nữa.
09
Về đến nhà họ Thẩm, tôi vốn định ngủ bù một giấc.
Tối qua có một chuyện nho nhỏ ngoài ý muốn.
Tần Chiếu không thể chờ đợi nổi một ngày, ngay khi xác nhận hôn sự giữa tôi và Thẩm Vọng là thật, ông ta liền gọi điện ngay trong đêm, bảo tôi phải dẫn Thẩm Vọng về nhà ăn cơm vào ngày hôm sau.
Nói là ăn cơm, ai cũng hiểu ý đồ thực sự của họ là gì.
Tôi không muốn chịu đựng bữa cơm đầy những lời buồn nôn, nên sáng sớm đã kéo Thẩm Vọng đi cùng, với hy vọng có thể tránh bữa trưa.
May mà có Tần Dao không phụ lòng mong đợi của tôi, giúp tôi một tay, để chúng tôi có thể rời đi sớm hơn dự tính.
Bây giờ trời xuân đẹp như thế này, còn gì tuyệt hơn là ngủ một giấc thật ngon?
Nhưng đúng lúc tôi vừa nằm xuống giường, một kẻ không chịu ngồi yên đã sáp lại gần.
“Buồn ngủ rồi à?”
Tôi vùi mặt vào chăn, giọng cũng có phần uể oải:
“Ừm.”
Ngay giây tiếp theo, mép giường trũng xuống.
Thẩm Vọng vươn tay kéo tôi vào lòng.
Tôi bị ép phải rời khỏi ổ chăn, tầm thay đổi, một gương mặt đẹp trai không có gì để chê ngay trước mắt tôi.
Anh tôi, nhàn nhã nhắc nhở:
“Em không định quỵt nợ vụ cá cược hôm qua đấy chứ?”
Cá cược?
À, vụ cá cược xem bố mẹ tôi có thể kiên nhẫn chờ đợi chàng rể vàng này bao lâu.
Hôm qua tôi còn mạnh miệng họ sẽ chờ ít nhất một tuần, kết quả…
Nghĩ đến thứ mình đã hứa với , tai tôi không tự chủ mà nóng lên.
“Chuyện này có phải thứ thích hợp để bàn bạc vào ban ngày không?”
Thẩm Vọng híp mắt, giọng nhẹ nhàng mang theo vài phần uy hiếp:
“Em không định quỵt nợ thật đấy chứ?”
“Tất nhiên là kh… Ưm…”
Chữ “không” còn chưa kịp thốt ra, tôi đã bị giữ chặt sau gáy, câu trả lời bị nuốt trọn trong nụ hôn sâu.
Tôi chưa bao giờ chống đỡ nổi những nụ hôn của Thẩm Vọng.
Đến khi buông ra, vì thiếu oxy mà khóe mắt tôi đã rịn ra vài giọt nước mắt sinh lý.
Tôi thở hổn hển, vùi mặt vào gối, rầu rĩ than:
“Em buồn ngủ lắm, thật sự rất buồn ngủ rồi.”
Thẩm Vọng lại áp sát, nhẹ nhàng cắn lên môi dưới của tôi:
“Anh ngủ cùng em.”
Tôi còn chưa lấy lại hơi, khó nhọc đẩy ra:
“Đi qua bên kia nằm đi.”
Thẩm Vọng thuận thế ngả lưng xuống bên cạnh, khẽ thở dài:
“Ngủ đi, nghỉ ngơi cho khỏe, còn phải xem kịch hay nữa.”
Bạn thấy sao?