Từ Bỏ Vai Nữ [...] – Chương 5

5

Thẩm Vọng khẽ giơ tay, dùng khớp ngón tay gõ nhẹ lên cửa phòng, ra hiệu cho Diệp Thư Nhiên im lặng. 

“Tần phu nhân, bà yên tâm.” 

“Trong căn phòng này, người lo lắng nhất về việc Tần Dao xảy ra chuyện… không phải bà.” 

“Cái gì?” 

Thẩm Vọng không tiếp, tôi liền nhận lấy lời. 

“Nếu Tần Dao thực sự gặp chuyện trong phòng tôi, cả đời này tôi cũng không rửa sạch tội danh.” 

“Tôi không có lòng hy sinh cao cả đến đâu.” 

Diệp Thư Nhiên cúi đầu bộ dạng đáng thương của Tần Dao trong lòng mình, rồi lại quay sang tôi, không hiểu: 

“Mày đang định gì?” 

Tôi cầm hai chiếc điện thoại trên giường lên, sau đó bước đến bàn học, lấy ra chiếc điện thoại của Thẩm Vọng, vốn bị giấu sau những cuốn sách. 

Tôi giơ màn hình lên, xoay về phía họ, để họ thấy rõ—camera vẫn đang ghi hình. 

Tần Dao lập tức im bặt. 

Tôi bắt trong mắt chị ta một tia hoảng loạn và sợ hãi vụn vỡ. 

Ngay cả bố mẹ tôi, vào khoảnh khắc này cũng như nín thở, cảm giác bất an lan tràn trong không khí. 

Căn phòng chưa bao giờ yên lặng đến thế. 

Tôi không vòng vo thêm nữa, trực tiếp bật máy chiếu trong phòng lên, kết nối với điện thoại của Thẩm Vọng. 

Video vừa lưu lại bắt đầu phát lại từ đầu.

07

Những phút đầu tiên của video chỉ có hình ảnh tôi một mình trong phòng, gấp quần áo. 

Sau đó, Tần Dao bưng một tách cà phê bước vào… 

Vài phút trôi qua. 

Trong video, giọng tôi vang lên rõ ràng: 

“Để tôi đoán xem, chị và Phương Thừa bắt đầu ‘ nhau thật lòng’ từ khi nào?” 

“Là vào đêm tiệc đính hôn hai ngày trước?” 

“Là từ vô số lần lén lút hẹn hò suốt những năm qua?” 

“Hay là… đêm kết thúc kỳ thi đại học năm đó?” 

Khuôn mặt Tần Dao trong video lập tức tái nhợt. 

Chị ta tiến lên hai bước, nghiến răng

“Em đang linh tinh cái gì?” 

Trong video, giọng tôi bình thản đáp lại: 

“Khách sạn Kim Tân, tầng 10, phòng 107.” 

“Đoạn ghi hình trên camera giám sát về cảnh chị và ta không thể chờ nổi mà quấn lấy nhau ngay tại hành lang… cũng là tôi xóa giúp chị đấy.” 

Tần Dao nghe xong, lập tức giơ tay hắt cả tách cà phê lên người mình. 

Giọng lạnh băng xen lẫn oán hận truyền ra từ video: 

“Thì sao chứ?” 

“Đây là những gì em nợ tôi.” 

Ngay sau đó, chị ta không chút do dự, giơ tay ném mạnh chiếc ly sứ xuống đất. 

Tiếng thủy tinh vỡ vang lên chói tai. 

Tần Dao vô cùng thuần thục, nhanh nhẹn tránh xa mảnh vỡ, sau đó thản nhiên ngã xuống sàn, ôm bụng, hét lên đau đớn. 

Tiếng khiến mọi người chạy lên lầu, đẩy cửa xông vào. 

Những giây cuối cùng của video là cảnh tôi bước đến gần camera. 

Video kết thúc. 

Không gian chìm trong im lặng tuyệt đối. 

Nét mặt xót xa đầy thương trên mặt Diệp Thư Nhiên cứng đờ lại. 

Bà ấy không thể tin nổi, giọng run rẩy: 

“Dao Dao, con…? Sao con lại ?” 

Khuôn mặt Tần Chiếu đỏ bừng vì tức giận. 

Ông ta cả đời tự nhận mình là một người đàn ông nho nhã, chưa bao giờ lớn tiếng. 

Thế lúc này, cũng không thể nhịn mà giận dữ quát lên: 

“Con đang cái gì ?!” 

Nước mắt của Tần Dao vẫn không ngừng rơi. 

Chị ta hoảng loạn nắm chặt lấy tay Diệp Thư Nhiên, siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. 

“Không phải đâu… Con chỉ là, chỉ là…” 

“Được rồi, rồi, dừng lại đi.” 

Tôi vỗ tay, cắt ngang màn diễn kịch của họ. 

“Tôi chỉ muốn trình bày một sự thật trước mặt mọi người, chứ không hứng thú biết mấy màn tiếp theo đâu.” 

“Tôi và Thẩm Vọng còn có việc, chúng tôi đi trước đây.” 

Dường như câu của tôi đã khiến Tần Dao bừng tỉnh. 

Chị ta lập tức đứng bật dậy, không màng đến những mảnh vỡ của chiếc ly dưới chân, lao về phía tôi định túm lấy tôi. 

“Tần Tri! Em cố ý đúng không?!” 

“Em muốn hủy hoại chị! Em muốn cướp đi tất cả của chị!” 

“Con tiện nhân này! Em chính là—” 

Thế , người ra tay nhanh hơn chị ta lại chính là Diệp Thư Nhiên. 

Bà ấy cũng đứng dậy theo, một tay kéo mạnh Tần Dao lại. 

“Chát—!” 

Một cái bạt tai giáng thẳng xuống. 

Tần Dao sững sờ tại chỗ, trong mắt toàn là sự kinh ngạc và không dám tin.

Diệp Thư Nhiên rút tay về, ánh mắt đầy đau lòng dấu tay đỏ rực đang dần hiện rõ trên mặt Tần Dao, khẽ lẩm bẩm: 

“Sao con lại trở thành như thế này… Sao con có thể như ?” 

“Đó là em con mà…” 

Tần Dao hoàn toàn bị đánh đến choáng váng, chậm rãi đưa tay lên ôm mặt, nước mắt rơi lã chã, ánh mắt đầy tủi thân chằm chằm Diệp Thư Nhiên. 

Giọng chị ta run rẩy, như không thể tin nổi: 

“Mẹ… mẹ đánh con chỉ vì ta sao?” 

“Mẹ quên rồi à? Từ nhỏ đến lớn con đã nhường nhịn nó bao nhiêu lần? Cái gì con cũng đều cho nó hết.” 

“Con chỉ muốn một Phương Thừa thôi, con có gì sai chứ…?” 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...