Từ Bỏ Vai Nữ [...] – Chương 3

3

Tần Chiếu vốn không có bản lĩnh quản lý công ty, bao nhiêu năm nay đều phải dựa vào sự giúp đỡ của nhà họ Phương. 

Vậy nên suốt hơn hai mươi năm qua, tương lai của nhà họ Tần trước nay vẫn luôn đặt trên vai Phương Thừa. 

Cũng chính vì thế, ngay khi phát hiện Phương Thừa và Tần Dao có mập mờ với nhau, họ không chút do dự bỏ rơi tôi. 

Bố mẹ tôi vốn dĩ luôn thiên vị người chị ốm yếu hay bệnh tật của tôi, hôn sự tốt đương nhiên cũng muốn để dành cho chị ta. 

Chỉ là khi đó, Phương Thừa cứ nhất quyết theo đuổi tôi, nên họ mới không thể ép buộc đổi người

Bây giờ thì hay rồi. 

Phương Thừa tự mình chạy theo chị tôi, là đúng như mong ước của họ rồi còn gì.

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì Thẩm Vọng bưng một đĩa hoa quả, thong thả ngồi xuống bên cạnh tôi. 

“Đang nghĩ gì thế?” 

Tôi nhón một quả nho xanh, thở dài đầy tâm trạng: 

“Một ông bố thiên vị, một bà chị bệnh hoạn, một vị hôn phu thay lòng đổi dạ, và một em đáng thương vô tội…” 

Bàn tay đang cầm quả nho của tôi bị Thẩm Vọng kéo đến bên môi ta. 

Anh học theo giọng điệu của tôi, cũng thở dài một hơi đầy tiếc nuối: 

“Haiz, vị hôn thê của tôi suýt nữa thì bị người ta bắt nạt rồi.” 

Tôi suýt quên mất, cái tên chuyên giành đồ ăn của tôi này cũng biết không ít chuyện về tôi đấy. 

Xem ra, kế hoạch tỏ vẻ đáng thương của tôi thất bại rồi. 

“Nhà họ Tần bảo em phải lấy lòng đấy.” 

Tôi lại nhón một quả nho khác, đưa đến trước mặt

“Nào, để em nịnh nọt một chút.” 

Thẩm Vọng thản nhiên nhận lấy, giọng uể oải đầy ý vị: 

“Chồng vàng chồng ngọc như tôi, họ định chờ mấy ngày mới đến tận cửa nhờ vả đây?” 

Dù sao cũng sắp đính hôn rồi, việc hai bên gia đình hẹn gặp mặt là chuyện hiển nhiên. 

Hơn nữa, nhà họ Tần cuối cùng cũng có cơ hội bấu víu vào nhà họ Thẩm, chắc chắn họ sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm chác này. 

Chỉ là không biết họ sẽ nhẫn nhịn bao lâu trước khi gấp gáp đến phiền ta. 

Tôi vừa tiếp tục đút nho cho vừa đoán: 

“Chắc một tuần.” 

Thẩm Vọng hơi nghiêng đầu, giọng điệu chắc nịch: 

“Một ngày.”

05

Hôm sau, tại nhà họ Tần. 

Thẩm Vọng bị bố mẹ tôi giữ lại trong phòng khách để tán gẫu linh tinh. 

Tôi thì tranh thủ quay về phòng, thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển sang chỗ ta ở. 

Cửa phòng bị đẩy ra. 

Tần Dao bưng một tách cà phê, nở nụ ấm áp: 

“Tri Tri, đây là cà phê chị tự tay pha, mang đến cho em nếm thử.” 

Tôi liếc mắt qua những vết hôn sâu nhạt đan xen trên xương quai xanh của chị ta. 

Giờ Tần Dao thậm chí còn lười che đậy luôn rồi. 

Tôi nhạt: 

“Chị giỏi thật đấy, chị .” 

Bước chân của Tần Dao khựng lại ngay trước cửa, vẫn giữ nụ trên môi: 

“Sao thế?” 

Tôi đặt bộ quần áo trong tay xuống, cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, ngay trước mặt chị ta tắt nguồn rồi quăng lên giường. 

“Lấy điện thoại ra đi.” 

Tần Dao do dự: 

“Em …?” 

Tôi chớp mắt, cho chị ta hai lựa chọn: 

“Tắt máy, và ra ngoài đóng cửa lại.” 

Chỉ vài giây sau, Tần Dao lấy chiếc điện thoại trong túi ra, trên màn hình vẫn đang hiển thị trạng thái ghi âm. 

Chị ta bấm tắt nguồn. 

Sau đó cũng tự tay đóng cửa phòng lại. 

Nụ trên mặt biến mất, giọng điệu trở nên lạnh lùng: 

“Từ hôm qua đến giờ, tôi vẫn luôn tò mò—em thế nào mà quyến rũ Thẩm Vọng. Bây giờ xem ra, em cũng có chút bản lĩnh đấy.” 

Tôi nhún vai, thản nhiên đáp: 

“Những chiêu trò này, còn kém xa chị.” 

Nhà họ Tần, đặc biệt là bố mẹ chúng tôi, từ nhỏ đã xem Tần Dao như bảo vật dễ vỡ. 

Chị ta sinh non, vì thế không phép chạy nhảy, không ra ngoài, không tiếp với bất kỳ nguy hiểm nào. 

Suốt nhiều năm liền, chị ta bị giữ kín trong nhà như chim trong lồng.

Một đứa trẻ nuông chiều, chăm bẵm cẩn thận như chị ta, mà lại nuôi dưỡng một trái tim đen tối. 

Từ năm năm tuổi, Tần Dao đã bắt đầu nhằm vào tôi, muốn cướp đi những thứ mà chị ta cho rằng đáng lẽ phải thuộc về mình. 

Ví dụ như sự thiên vị đặc biệt của bố mẹ, sự công nhận của thầy bè, và cả vị hôn phu của tôi – Phương Thừa. 

Cách thức đạt mục đích của chị ta bao gồm không giới hạn ở việc giả bệnh, tỏ ra đáng thương, và vu oan giá họa. 

Nhờ những chiêu trò đó, chị ta thực sự đã lấy không ít thứ từ tôi. 

Dù tôi chẳng mấy bận tâm, mỗi lần giành thứ gì, chị ta đều tỏ ra như thể đã chiến thắng vinh quang lắm. 

Có lẽ, trong lòng chị ta, bản thân là một kẻ rất thành công. 

Nghĩ đến đây, tôi khẽ nhếch môi nhạt. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...