7
Trên đường về kinh thành.
Tin tức “Thẩm Nam Phong lén đưa nữ quyến vào quân doanh, không địch lại sơn tặc khiến binh sĩ hy sinh” đã sớm lan rộng.
“Thẩm tướng quân giờ ngay cả sơn tặc cũng không đánh nổi?”
“Đúng là đồ vô dụng! Lén đưa nữ quyến vào quân đội, c.h.ế.t chóc cho binh sĩ mà cũng xứng đáng tướng quân sao?”
“Biểu muội ta là nha hoàn trong Thẩm phủ, nghe Thẩm tướng… Thẩm Nam Phong bị thương nặng, giờ trở thành phế nhân, không thể đánh trận nữa.”
“Lần này hoàn toàn nhờ Diệp quân sư không chấp nhất chuyện cũ, dùng mình đổi lấy cặp phu thê lòng dạ hẹp hòi kia để g.i.ế.t thủ lĩnh sơn tặc, hạ sơn trại.”
“Ta khinh! Sức khỏe không tốt mà vẫn dám ra trận! Đúng là kẻ chẳng ra gì!”
Số lượng sơn tặc tuy đông, không huấn luyện bài bản, vốn không cần phải đến nhiều binh lực như .
Triều đình đã phái quân đông để tránh thương vong không đáng có.
Nhưng vì Thẩm Nam Phong tự ý đưa nữ nhân theo, cái c.h.ế.t của hai binh sĩ.
Trong chốc lát, từ dân gian đến Ngự Sử Đài đều thi nhau chỉ trích Thẩm Nam Phong.
Hoàng thượng nổi giận.
“Ngay cả đám sơn tặc cũng đánh không lại? Trẫm phái nhiều binh lực là không muốn thấy tổn thất!
“Giấu bệnh ra trận? Hay lắm! Giờ còn dám học thói lừa dối trẫm! Thôi, ta thấy ngươi tướng quân chẳng còn xứng đáng nữa! Từ hôm nay giáng xuống giáo úy! Phạt năm mươi quân côn! Khấu trừ lương một năm!”
Kể từ khi về kinh, Thẩm Nam Phong hành phô trương, việc bị thích sát cũng vì hắn nóng lòng muốn gặp Lâm Chỉ Yên.
Hắn khinh suất, đơn độc đi trong đêm, tạo cơ hội cho gian tế.
Việc cưới xin lại đi ngược ý chỉ, khiến Hoàng thượng oán giận tích tụ đã lâu.
Lần này đi dẹp sơn tặc, binh lực đầy đủ mà lại mắc sai lầm nghiêm trọng.
Dù tin đồn đúng hay không, trước hết cũng phải giáng chức hắn để hắn hiểu rằng, triều đình chẳng thiếu gì võ tướng, có hắn hay không cũng không quan trọng.
Hoàng thượng thăng chức cho phó tướng Lý, tạm thay Thẩm Nam Phong.
Ta thì chỉ khen thưởng trên triều đình và ban chút vàng bạc.
“Rõ ràng là tiểu thư lập công! Sao người thăng chức lại là kẻ khác?”
Phất Đông tức giận, chạy quanh sân mà làu bàu.
“Không sao.”
Ta nhấp một ngụm trà: “Nữ tử tồn tại trong xã hội vốn khó khăn như .”
Ta vốn không mong lập tức thăng tiến.
Huống chi đám quan lại bảo thủ trong triều, phần lớn khinh thường nữ nhi.
Chức vụ trong quân doanh đều phải dùng mạng mà giành lấy.
8
Nửa tháng sau, Mạc Bắc cất quân xâm phạm biên giới.
Ở kiếp trước trong lúc này, vương đình Mạc Bắc nội loạn, tân Đan Vu Thác Bạt Hoành hiếu chiến.
Hắn bất mãn với hiệp ước nước bại trận, nên khởi binh xâm lược.
Thẩm Nam Phong lại lên đường Bắc .
Hiện tại, hắn đã bị giáng chức, phó tướng Lý không đủ năng lực chủ soái.
Nhưng Thẩm Nam Phong là người hiểu rõ địa hình Mạc Bắc.
Ta cá rằng Hoàng thượng vẫn sẽ để Thẩm Nam Phong xuất chinh, sẽ chọn tướng khác chủ soái.
Dù ai dẫn quân, chỉ cần quân của Thẩm Nam Phong ra trận.
Ta sẽ có cơ hội ra chiến trường.
Sáng hôm sau, vào buổi chầu.
Hoàng thượng phong Tạ Hoài Cẩn chủ soái, Thẩm Nam Phong và phó tướng Lý theo quân.
Chỉ có chức vị giám quân là chưa quyết.
Hoàng thượng vẫn e dè vì ta là nữ tử.
Đến tận chiều tối, Tạ Hoài Cẩn đến nhà ta.
Hắn báo rằng Hoàng thượng phái ta đi theo giám quân.
“Ta và Tạ tướng quân giao không nhiều, sao ngài lại giúp ta?”
Tạ Hoài Cẩn gõ quạt gấp từng nhịp, quanh:
“Quý trọng người tài thôi.”
Hắn tỏ vẻ ngạo nghễ, :
“Diệp quân sư bộc lộ tài năng trong hội võ, Tạ mỗ đều thấy cả.”
“Với võ nghệ như , phải ở mãi trong hậu viện thì thật đáng tiếc.”
Hắn không muốn nhiều, ta cũng không truy hỏi.
Nhưng đã có cơ hội, ta nhất định sẽ nắm bắt thật chặt.
Ngày xuất chinh, Lâm Chỉ Yên đứng trên thành lâu, lúc thì Thẩm Nam Phong với ánh mắt thâm , lúc lại căm phẫn lườm ta.
Ta hoàn toàn coi như không thấy.
“Diệp Tống. Trước lúc lên đường, ta đã hứa với Yên nhi, tuyệt đối không thêm với ngươi nửa lời.
“Nếu ngươi tốn công theo quân là để mong mỏi điều gì khác với ta, khuyên ngươi từ bỏ sớm cho rồi!”
Thẩm Nam Phong không giấu vẻ chán ghét đối với ta.
Ta nhếch môi, lạnh nhạt.
“Thẩm Đô úy hiện đang hàn huyên với ta thế này, chẳng sợ Thẩm phu nhân thấy rồi tức giận sao?
“Thẩm Nam Phong, ngươi bây giờ chẳng qua là một phế nhân, có thể qua mắt người ngoài không thể qua mắt những người biết võ. Cho dù phủ Trấn Quốc Tướng Quân có kén rể, cũng không bao giờ chọn ngươi.”
Dứt lời, ta thúc ngựa tiến lên, không để hắn kịp gì thêm.
Mười lăm ngày hành quân, đoàn quân đã đến Gia Lăng Quan.
Ra khỏi quan, đi thêm hai trăm dặm sẽ đến Liêu Thành.
Quân Hồ đóng trại cách Liêu Thành tám mươi dặm.
Sau khi bàn bạc, ta và Tạ Hoài Cẩn sẽ dẫn đội kỵ binh tinh nhuệ đi trước.
Thẩm Nam Phong và phó tướng Lý ở lại quan bổ sung lương thảo, sau đó mới dẫn đại quân theo sau.
“Giao ta nhiệm vụ bổ sung lương thảo, còn để Diệp Tống dẫn đội tinh nhuệ đi trước? Nàng ta chỉ là giám quân, ngươi để nàng ta ra trận sao? Tạ Hoài Cẩn, ngươi có phải cưỡi ngựa đến lú lẫn rồi không?” Thẩm Nam Phong đập bàn, đứng bật dậy.
“Thẩm Đô úy, ta vừa là giám quân vừa là quân sư. Đương nhiên có trách nhiệm đốc thúc quân hành, hay là ngươi muốn kháng lệnh?”
Ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “Đô úy,” khiến Thẩm Nam Phong nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Hiện tại, thân thể của Thẩm Nam Phong đến mức cầm kiếm cũng còn run tay.
Tạ Hoài Cẩn sao có thể để hắn dẫn đội tinh nhuệ .
Ta quay sang Tạ Hoài Cẩn:
“Tối nay vào giờ Hợi, ta dẫn năm mươi kỵ binh đến trước doanh trại địch, náo loạn khiêu chiến.
“Sau một canh giờ sẽ đổi sang nhóm khác, tiếp tục đến lần thứ hai vào giờ Mão, đợi đến giờ Tỵ khi đại quân đến sẽ tổng tiến công.”
Tạ Hoài Cẩn suy nghĩ một lát rồi :
“Để ta và ngươi thay phiên, mỗi người hai lượt là đủ.
“Đại quân sẽ nghỉ ngơi từ sớm, giờ Dần xuất phát từ Gia Lăng Quan, giờ Thìn có thể đến nơi.”
“Sau khi nghỉ ngơi một chút, giờ Tỵ sẽ tiến công.”
Sau khi bàn bạc xong kế hoạch tác chiến, ta và Tạ Hoài Cẩn liền lên đường đến Liêu Thành.
Đêm ấy, ta dẫn năm mươi kỵ binh, sau khi giải quyết hai tên lính gác, cầm đuốc phi ngựa xông thẳng vào doanh trại địch.
Bất ngờ tấn công, chúng ta tiêu diệt không ít binh lính, còn tiện tay phóng hỏa đốt luôn kho lương.
Quân Hồ vừa lo cứu hỏa, vừa lo đối phó với chúng ta, hỗn loạn vô cùng.
Trong lúc rối ren, ta ném một bó đuốc vào trong lều trại của Thác Bạt Hoành:
“Thác Bạt Hoành nhãi nhép! Ngày sau đợi ta đến lấy đầu ngươi! Để tế lễ phụ huynh ta! Để tế những linh hồn của hàng vạn quân Diệp gia đã hy sinh!”
Ta dẫn đầu đoàn quân, nhanh chóng rút khỏi doanh trại địch.
Lần quấy rối cuối cùng đã đến khi trời vừa hửng sáng.
Sau khi trở về, Tạ Hoài Cẩn và ta xác nhận lại kế hoạch, rồi mỗi người đều về nghỉ ngơi.
Đến giờ Thìn, Thẩm Nam Phong cùng đại quân đến nơi.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Tạ Hoài Cẩn ra lệnh tấn công.
Ta và Tạ Hoài Cẩn dẫn quân chính diện tấn công, còn Thẩm Nam Phong và phó tướng Lý vòng ra phía sau để chặn đường Thác Bạt Hoành nếu hắn định bỏ chạy.
Tiếng trống trận vang lên, quân ta xông lên phía trước.
“Có địch tấn công”
Quân Hồ không ngờ đại quân ta đã đến sau đêm quấy rối của nhóm kỵ binh.
Đến khi lính gác phát hiện, quân ta đã tiến đến cách đại doanh ba mươi dặm.
Quân địch tuy đã kiệt sức, các cung thủ trên tháp cao vẫn thương vong cho ta.
Ta thúc ngựa tiến lên, kéo cung, ngắm vào đại tướng phía trước và phóng mũi tên xuyên qua yết hầu của hắn.
“Tướng lĩnh quân Hồ đã c.h.ế.t! Kỵ binh theo ta xông lên!
“Đội ném đá, tấn công bằng cầu lửa!”
Các vọng gác bị cầu lửa hủy, cung thủ rối loạn.
Khi chúng điều chỉnh lại đội hình, ta và Tạ Hoài Cẩn đã dẫn một đội kỵ binh, từ hai bên cánh đánh úp.
Sau khi tiêu diệt toàn bộ quân địch, chúng ta dẫn quân tiến thẳng vào trung tâm, thì thấy Thẩm Nam Phong đang giao đấu với quân của Thác Bạt Hoành.
Tay cầm kiếm của Thẩm Nam Phong đang run rẩy, chẳng còn sức để ứng chiến.
Thác Bạt Hoành nhân cơ hội đánh bật hắn khỏi ngựa, rồi phi ngựa về phía khe hở để trốn thoát.
Bạn thấy sao?