10
Nếu không gặp tai nạn, Thẩm Duẫn vốn dĩ sẽ trở thành một nhân tài xuất sắc.
Vì , sau khi hoàn toàn hồi phục, dựa vào năng lực của mình để theo chân sếp tham gia buổi tiệc tại nhà họ Phó.
Tôi nhanh chóng thấy .
Khi đó, tôi đang ngồi trên chiếc sofa trong khu vực nghỉ ngơi, bước về phía tôi.
Người đàn ông trước mặt bắt đầu hòa vào hình ảnh của chàng trai trong ký ức tôi.
Nhưng dường như có điều gì đó không giống.
Chàng trai trong ký ức có ánh mắt dịu dàng và thuần khiết, chỉ cần một lần đã khó quên.
Còn người đàn ông trước mặt, đôi mắt chứa quá nhiều chuyện, trở nên đục ngầu.
“Khê Đường, đã lâu không gặp.”
Buổi tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu, nên lúc này mọi người chưa biết thân phận thật sự của tôi.
Anh bước đến trước mặt tôi, tôi từ từ đứng dậy, mỉm lịch sự:
“Đã lâu không gặp.”
Buổi tiệc hôm nay, là tổ chức cho tôi, phần lớn vẫn mang tính chất thương mại.
Vì , bất cứ ai mời đến đây đều là những người mà Phó Văn Trung cho rằng có giá trị.
Tôi tất nhiên phải duy trì mối quan hệ xã giao tốt đẹp.
Anh tôi, im lặng một lúc, rồi bật khẽ:
“Không ngờ nhỏ ít trong ký ức của tôi, giờ đây lại trông thật cứng cỏi.”
Anh dừng lại, rồi đảo mắt quanh.
“Chắc lại là Mạnh Quy Niên giúp em phải không? Buổi tiệc này quan trọng lắm, nếu em đi theo sếp để học hỏi, thì phải cực kỳ cẩn thận. Tốt nhất là nên ngồi đây ăn bánh ngọt thôi. Bánh này ngon lắm, bên ngoài không mua đâu…”
Nghe những lời lải nhải của , thoạt nghe như đầy sự quan tâm, nếu ngẫm kỹ, vẫn là kiểu xem thường tôi.
Trong mắt , tôi là người vô dụng đến mức, trong một dịp quan trọng như , chỉ nên ngồi ở góc ăn bánh ngọt, không gì mất mặt hoặc rắc rối.
Đấy, hóa ra bấy lâu nay vẫn luôn nghĩ về tôi như thế.
Tôi lặng lẽ cảm nhận trái tim mình.
Lần này, nó không hề gợn sóng, không còn xao vì nữa.
Thật tốt.
“Thẩm Duẫn.” Tôi trực tiếp cắt ngang những lời đang .
Anh ngạc nhiên tôi, ánh mắt đầy khó hiểu.
Tôi chậm rãi :
“Tôi đã không còn là nhỏ ít trong ký ức của nữa. Nếu hôm nay tôi có thể đứng ở đây, thì chắc chắn không phải loại người vô dụng chỉ biết ăn bám.
Hơn nữa, chúng ta giờ đây không còn bất cứ quan hệ gì, tôi không nghĩ mình cần nghe lên lớp kiểu bậc tiền bối.”
Giọng tôi rất bình tĩnh, thậm chí có phần lạnh lùng, gần như tuyệt .
Anh ngẩn ra, trong mắt thoáng qua chút hoảng hốt, rồi nhanh chóng :
“Khê Đường, đừng như . Có những chuyện cần từ từ giải thích, khi em hiểu ra, em sẽ biết là vì muốn tốt cho em.”
“Vì muốn tốt cho tôi sao?”
Tôi bật lạnh lùng, trực tiếp toạc ra:
“Chẳng qua là cảm thấy mình có khả năng sẽ bị liệt, nên dùng danh nghĩa vì tốt cho tôi mà những lời đau lòng, những việc tổn thương tôi, để đẩy tôi rời xa.
Bây giờ đã hồi phục bình thường, nên nghĩ rằng những tổn thương ra trước đây có thể xem như chưa từng xảy ra.
Chỉ cần ngoắc tay, tôi sẽ quay lại như cũ.
Nhưng Thẩm Duẫn, tôi là một con người, tôi cũng có cảm . Tình cảm của tôi đã bị chính tay mài mòn đến cạn kiệt.”
Tôi từng chữ thật chậm rãi, sắc mặt dần trắng bệch, trong lòng tôi lại thấy thoải mái.
Có những điều không ra sẽ rất bức bối.
Giờ đây rồi, cảm giác nghẹn ứ cuối cùng trong lòng tôi cũng tan biến.
Tôi lập tức xoay người, định lên lầu tìm Phó Văn Trung.
Đã đến giờ, buổi tiệc cần chính thức bắt đầu.
“Khê Đường, đừng đối xử với như . Giữa chúng ta thật sự chỉ là hiểu lầm, em nghe đã…”
Khi tôi vừa quay đi, liền nắm lấy tay tôi.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, giọng của Phó Văn Trung đã vang lên từ xa:
“Anh Thẩm, thế này trước mặt bao nhiêu người, liệu có phải không hay lắm không?”
11
Lời của Phó Văn Trung vang lên như tiếng sét giữa trời quang.
Mọi người trong phòng lập tức đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi.
Đặc biệt là Thẩm Duẫn, sững sờ đứng tại chỗ, rất lâu sau mới hoàn hồn.
“Khê Đường, sao em có thể là con của ông Phó?”
Tôi mạnh mẽ rút tay mình lại.
Dưới ánh mắt của mọi người, tôi phải duy trì vẻ ngoài lịch sự.
Vì , tôi bình thản hỏi :
“Tại sao tôi không thể là con của ông ấy?”
Thẩm Duẫn lắc đầu, bối rối :
“Con của ông Phó rất giỏi, chỉ dựa vào năng lực bản thân đã mở rộng thị trường phía Nam, đúng chuẩn một nữ cường nhân.
Còn em, khi ở bên tôi, em chẳng hiểu gì về lĩnh vực này, phần lớn thời gian chỉ thích im lặng, không thích giao tiếp. Làm sao em có thể là ấy?”
Nghe , tôi ngay trước mặt cha mình, ưu nhã giơ tay lên, rồi tát một cái.
Sau đó, tôi lạnh nhạt :
“Đó là vì ở bên , cản đường sự nghiệp của tôi, hiểu chưa?”
Hai năm qua, nếu không học gì khác, tôi cũng đã học cách tàn nhẫn.
Tôi sẽ dành sự khoan dung cho người mà tôi thích.
Nhưng hiện tại, tôi không còn thích Thẩm Duẫn nữa.
Hơn nữa, những lời lúc này có thể hoại hình ảnh của tôi trước công chúng.
Vậy nên, cần phải dạy dỗ.
Nếu không, những người trong giới rất có thể sẽ dùng điều này để công kích tôi.
Trước khi buổi tiệc chính thức bắt đầu, Thẩm Duẫn đã bị cha tôi gọi bảo vệ đến đuổi ra ngoài.
Khi rời đi, hét lên đầy giận dữ:
“Phó Khê Đường, em thật sự quên hết những gì chúng ta từng có sao?”
Tôi suy nghĩ một chút—
Giữa tôi và , ngoài một chút ngọt ngào ít ỏi, phần lớn là những lời lạnh lùng, những ánh mắt khinh miệt và những lời trách móc vô cớ của .
Nghe , tôi không buồn trả lời.
Chỉ đơn giản, tôi không còn quan tâm nữa.
12
Từ ngày đó, tôi chính thức trở thành người thừa kế của tập đoàn Phó Thị.
Thẩm Duẫn không chịu từ bỏ, liên tục tìm cách níu kéo.
Anh từng đến dưới tòa nhà công ty chặn tôi, mang theo chiếc bánh dâu tây mà tôi từng rất thích, những lời ngọt ngào mà tôi từng mơ ước nghe.
Nhưng đáng tiếc, mọi thứ đều có hạn sử dụng.
Một khi đã hết hạn, tôi thực sự không còn muốn nữa.
Anh thậm chí còn mang theo một bó hoa hồng đắt hơn, ước chừng giá đến cả chục ngàn.
Nhưng tôi đã từng thấy những thứ tốt hơn thế.
Tôi không bận tâm đến , cũng không còn nữa.
Hiện tại, điều tôi muốn là thương bản thân mình thật tốt.
13
Nhiều năm sau, tôi hoàn toàn tiếp quản công ty.
Tôi vẫn không kết hôn.
Không phải vì sợ hãi, mà là vì tôi luôn hy vọng người ở bên mình sẽ trẻ trung và tràn đầy sức sống hơn.
Dù sao, tôi có thừa tiền.
Bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi, và cũng có thể bù đắp đủ.
Đôi khi, tôi cũng nghe tin tức về Thẩm Duẫn.
Nghe từng rơi vào trạng sa sút, ngày ngày say xỉn.
Cuối cùng, trong một lần say rượu băng qua đường mà không đèn giao thông, bị xe đâm văng ra xa, phải cắt cụt đôi chân.
Còn sau đó ra sao, tôi không rõ.
Bởi vì tôi còn nhiều việc quan trọng hơn phải .
Hết
Bạn thấy sao?