04
Phó Văn Trung hành rất nhanh, ngay tối hôm đó đã đón tôi về nhà sau khi nhận câu trả lời chắc chắn.
Biệt thự của ông ấy rất lớn, dùng từ “xa hoa lộng lẫy” để miêu tả cũng không hề quá chút nào.
“Khê Đường, chỉ cần con chịu quay về, tất cả mọi thứ của bố đều là của con.”
Ông ấy vừa vừa bước đến trước mặt tôi, ánh mắt không ngừng lướt qua người tôi, trong đáy mắt lấp lánh một chút hoài niệm mơ hồ.
Có lẽ mối thuở trẻ với mẹ tôi cũng từng để lại một chút gợn sóng trong lòng ông.
Tôi chỉ khẽ gật đầu với ông ấy. Danh xưng “bố” vẫn còn quá xa lạ, tôi thật sự không thể gọi ra thành lời ngay lúc này.
Phó Văn Trung cũng không ép buộc, sẽ để tôi có thời gian để thích nghi.
Nói xong, ông ấy gọi người giúp việc dẫn tôi lên phòng.
“Con bây giờ đã lớn, cần có không gian riêng, nên toàn bộ tầng ba đều là của con. Ngoài phòng ngủ của con, những phòng khác muốn sửa thành gì, cứ với trợ lý của bố.”
Vừa , ông vừa gửi số WeChat của trợ lý cho tôi.
Ảnh đại diện là một xinh đẹp với vóc dáng bốc lửa, rõ ràng ông ấy đã sống rất sung túc và hưởng thụ trong những năm qua.
Tôi chỉ một tiếng “Vâng”, sau đó đi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ theo phong cách châu Âu, từng chi tiết đều rất tinh tế, có thể thấy người thiết kế căn phòng này đã bỏ nhiều tâm huyết.
Phó Văn Trung không theo vào ngay.
Ông đứng ở cửa, tôi một lúc lâu, không biết đang nghĩ gì.
Hồi lâu sau, tôi trực tiếp hỏi: “Ông còn gì muốn với tôi sao?”
Ông , kéo môi nở một nụ nhẹ, trong mắt có chút thắc mắc.
“Bố cứ nghĩ con sẽ mãi chọn Thẩm Duẫn, từ chối thừa kế tài sản của bố.”
Nghe , tôi cũng bật .
Ông ấy rõ ràng vẫn còn lo lắng, cố ý thăm dò. Tôi cũng không định giấu giếm, trực tiếp ra lý do.
“Vì ta mua một bó hoa hồng ba nghìn tệ cho thanh mai trúc mã của mình.”
Nghe tôi , trong mắt ông ấy thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc: “Chỉ vì chuyện đó thôi sao?”
Tôi gật đầu: “Đúng , chỉ vì chuyện đó.”
Ông ấy “Ồ” một tiếng, sau đó quay người xuống lầu.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng tôi vang lên tiếng gõ.
Người đến là trợ lý của Phó Văn Trung, ấy tên Hứa Thiến.
Hứa Thiến ôm trong tay một bó hoa hồng rực rỡ, từng đóa đều tươi tắn, là biết thuộc loại hoa đắt tiền.
Thấy vẻ nghi hoặc trong mắt tôi, ấy nháy mắt một cái đầy quyến rũ, rồi trực tiếp đưa bó hoa vào tay tôi.
“Em , bó hoa hồng này giá ba trăm ngàn tệ, rất hợp với em.”
Khoảnh khắc đó, tôi chợt hiểu dụng ý của Phó Văn Trung.
05
Mấy ngày sau đó, tôi vẫn ở lại biệt thự.
Phó Văn Trung rất bận rộn.
Việc duy trì một đế chế kinh doanh lớn như , không phải chuyện dễ dàng.
Ông ấy rõ ngay từ đầu, những ngày này chỉ là thời gian chuyển tiếp, sau đó tôi sẽ phải vào công ty và học cách tiếp quản công việc của ông.
Tôi đồng ý, vì trong những ngày này, tôi nghỉ ngơi thoải mái.
Trước đây, để gom tiền chữa trị cho Thẩm Duẫn, ngoài công việc chính, tôi còn thêm ba việc khác mỗi ngày, bận rộn như một con quay.
Giờ đây, cuối cùng tôi cũng có thể thả lỏng một chút.
Những ngày như thế trôi qua rất nhanh.
Đến ngày thứ năm, tôi nhận cuộc gọi từ Mạnh Quy Niên, vẫn liên quan đến chuyện lần trước.
Tôi chợt nhớ ra mình quên không rõ với .
Vậy nên tôi hẹn một buổi tối để ăn tối và trò chuyện.
Đến giờ hẹn, tôi đến đúng giờ, còn Mạnh Quy Niên đã đợi sẵn trong nhà hàng từ trước.
Là sư huynh thân thiết nhất trong nhóm đồng môn,
Tôi từ lâu đã xem như trai mình.
Vì , tôi không giấu chuyện gia đình mình.
Nghe xong, chỉ im lặng thật lâu, cuối cùng mỉm trêu :
“Thất bại trong , trên thương trường nhất định sẽ thành công. Khê Đường, em thật sự nên có một cuộc đời mới.”
Tôi không ngờ rằng, đôi khi duyên phận giữa người với người lại kỳ lạ như thế.
“Phó Khê Đường, sao cậu lại ở đây?”
Một giọng trong trẻo vang lên. Tôi quay đầu , liền thấy Thẩm Duẫn và Ôn Hy đứng cách đó không xa.
Có lẽ họ cũng ra ngoài ăn tối.
Ôn Hy với gương mặt rạng rỡ, đẩy xe lăn tiến lại gần tôi.
Cô ấy , lấy điện thoại ra, rồi mở ứng dụng WeChat.
“Chúng ta gặp nhau nhiều lần rồi, lần nào cũng quên thêm liên lạc. Khê Đường, dù sao chúng ta cũng là bè, sao lại không có số của nhau nhỉ?”
Vừa , ấy vừa mở phần ảnh đại diện của mình.
“Ôi, lỡ tay nhấn nhầm rồi.”
Ôn Hy tôi với ánh mắt đầy vẻ khiêu khích, sau đó tiếp tục :
“Khê Đường, cậu thấy ảnh đại diện này của tôi đẹp không? Bó hoa hồng trong tay tôi là của A Duẫn tặng đấy, giá mấy ngàn tệ cơ.”
Cô ấy chớp chớp mắt, nở nụ :
“À đúng rồi, hai người người lâu như , ấy đã từng tặng hoa cho cậu chưa?”
Nghe , tôi không nhịn mà sang Thẩm Duẫn.
Ánh mắt lúc này cũng đang về phía tôi.
Chúng tôi bắt đầu bên nhau sau khi gặp tai nạn.
Bao lâu nay, chưa từng tặng tôi bất kỳ món quà nào, ngay cả một nhành hoa dại ven đường cũng không.
Sự khác biệt quá rõ ràng ấy, đến tận hôm nay tôi mới nhận ra.
Không khó hiểu khi Phó Văn Trung nhất quyết buộc tôi rời xa Thẩm Duẫn mới cho tôi thừa kế tài sản của ông.
Nếu không, với sự mù quáng trong của tôi trước đây, tôi rất có thể sẽ sạch cơ nghiệp mà ông đã vất vả dựng.
Dòng suy nghĩ rút đi như thủy triều, tôi lại Ôn Hy trước mặt.
Không còn muốn giữ sự bình tĩnh giả tạo, tôi thẳng:
“Thứ nhất, chúng ta chưa từng là bè. Thứ hai, trong khi có mà tặng hoa cho khác, cả ta và cậu đều có vấn đề. Cuối cùng, nếu cậu định dùng chuyện này để chọc tức tôi, thì tôi chỉ muốn , trình độ của cậu quá kém.”
Tôi từng thấy bó hoa hồng 300.000 tệ, biết rằng ngoài trời còn có trời, ngoài người còn có người.
Tôi cũng từng dâng hiến một trái tim chân thành, chỉ để nó bị giẫm đạp cho đến khi chai sạn và tuyệt vọng.
Vậy nên, tôi thật sự không mấy bận tâm.
Chỉ ta:
“Sao? Bất ngờ nhận hàng tồn kho à?”
“Phó Khê Đường, cậu chuyện đừng khó nghe như thế!”
Người nãy giờ im lặng là Thẩm Duẫn, lúc này không nhịn lên tiếng bênh vực Ôn Hy.
Giọng đầy trách cứ, như thể nghĩ tôi vẫn là Phó Khê Đường của trước đây, người luôn cam chịu và nhẫn nhịn trước cơn giận của .
Vậy nên tôi lùi lại vài bước, liếc Mạnh Quy Niên.
Anh hiểu ý, đứng dậy, cầm lấy áo khoác trên ghế, bước đến bên tôi.
“Khê Đường, đừng giận với những người không đáng. Ăn xong rồi thì đi thôi.”
Tôi gật đầu, bước qua mặt Thẩm Duẫn, thậm chí không muốn thêm một câu.
Đương nhiên, không phải tôi đã buông bỏ hoàn toàn cảm dành cho .
Nhưng một khi đã quyết định từ bỏ, tôi phải trả giá cho sự lựa chọn đó.
Tôi không cần Thẩm Duẫn nữa.
Từ cái đêm tôi quyết định rời xa , tôi đã không cho phép mình dao .
Khi lướt qua , bất ngờ nắm lấy tay tôi, khiến bước chân tôi khựng lại.
Giọng trầm thấp vang lên:
“Dù gì cũng từng nhau, có cần phải tuyệt đến không?”
Yêu nhau?
Nghe lời , tôi không nhịn cảm thấy buồn .
Trong mối quan hệ của chúng tôi, từ đầu đến cuối chỉ có mình tôi chủ .
Còn , chưa bao giờ đáp lại tôi chút nào.
Tôi liếc Ôn Hy một lần nữa.
Nếu thật sự từng nhau, ta sẽ không xuất hiện ở đây vào lúc này.
Vậy nên tôi hất tay ra, giọng thản nhiên:
“Thẩm Duẫn, đã chia tay thì hãy một người cũ tử tế, đừng quấy rầy cuộc sống của nhau, hiểu không?”
Nói xong, tôi rời khỏi nhà hàng, không ngoảnh đầu lại.
06
Ra khỏi nhà hàng, Mạnh Quy Niên nhận một cuộc điện thoại, rằng bên khu Đông vừa xảy ra một chuyện lớn.
Là một phóng viên, ấy phải lập tức đến đó.
Tôi đứng rời đi, sau đó dạo một vòng quanh quảng trường để tiêu cơm, cuối cùng lấy điện thoại ra định gọi tài xế.
Nhưng chưa kịp bấm gọi, tôi đã nghe thấy âm thanh của bánh xe lăn lăn phía sau.
“Khê Đường, Mạnh Quy Niên không phải người tốt.”
Giọng Thẩm Duẫn rất bình tĩnh, tự đẩy xe lăn đến trước mặt tôi, ngẩng đầu tôi, ánh mắt nghiêm túc.
Tôi không gì, tiếp tục:
“Anh từng tận mắt thấy ta đi dạo trung tâm thương mại với một , hai người hành thân mật, chắc chắn quan hệ không bình thường. Em có ai thì không quản , dù sao trước đây chúng ta từng bên nhau, không thể em bị người xấu lừa. Tóm lại, em nên tránh xa ta, đừng tin những lời ngọt ngào của Mạnh Quy Niên.”
Nghe , tôi chỉ cảm thấy buồn .
Tôi không có nhiều , nhóm sư huynh muội mà thầy tôi dẫn dắt ngày xưa là những người ít ỏi tôi có.
Mạnh Quy Niên là người đứng đầu nhóm, đối xử tốt với tất cả mọi người.
Anh ấy quan tâm tôi nhiều hơn một chút chỉ vì biết hoàn cảnh của tôi và muốn giúp đỡ thêm.
Nhưng ấy đối với tôi chỉ là cảm thuần khiết giữa đồng môn.
Bởi vì ấy có , mà của lại là một sư tỷ của tôi, quan hệ giữa họ rất tốt.
Nhiều lần, chính sư tỷ là người giúp tôi tìm mối quan hệ hay nhờ vả.
Tôi đã từng rõ điều này với Thẩm Duẫn, luôn không tin, lúc nào cũng nghĩ rằng Mạnh Quy Niên có ý đồ khác.
Giờ đây, lại đến trước mặt tôi và những lời vô nghĩa như .
Tôi không còn sức để tranh cãi với , chỉ lạnh nhạt :
“Anh còn chuyện gì nữa không? Nếu không, có thể đi rồi.”
Anh không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ tôi, ánh mắt đầy phức tạp.
Tôi thật sự không hiểu muốn gì.
Người hét vào mặt tôi là , người trước mặt tôi dịu dàng với người phụ nữ khác cũng là .
Giờ lại tôi bằng ánh mắt như .
Tôi nghĩ, có lẽ thật sự có vấn đề.
Có lẽ nhận ra sự chán ghét trong mắt tôi, Thẩm Duẫn cúi đầu, lấy ra một chiếc bùa bình an từ trong túi.
“Đây là bùa bình an em đã tặng năm ngoái.”
Lúc đó, để xin chiếc bùa này, tôi đã từ chân núi từng bước một quỳ lên đến đỉnh, đến mức đầu gối sưng đỏ mới có .
Nhưng chưa bao giờ đeo nó một lần.
Giờ đây, khi đưa nó ra trước mặt tôi, tôi tưởng định trả lại.
Nhưng không ngờ, đột nhiên xé nát chiếc bùa ngay trước mắt tôi.
“Khê Đường, giờ Hy Hy là . Nếu giữ cái này, ấy sẽ không vui.”
Vậy nên, phải xé nó ngay trước mặt tôi sao?
Tôi không buồn vì hành của , chỉ buồn vì chiếc bùa này rất khó để có .
Nếu không cần, có thể trả lại tôi.
Ít nhất, không nên điều này trước mặt tôi.
Tim tôi nhói lên một chút.
Tôi hít một hơi sâu, việc gỡ bỏ một người khỏi tim mình, thật sự rất đau.
Nhưng cũng tốt.
Ít nhất, nó giúp tôi dần dần quên đi cảm dành cho , đến khi không còn cảm giác gì nữa.
Tôi đống mảnh vụn dưới đất, rồi về phía Ôn Hy đang vội vã chạy đến từ xa.
“Nếu xé xong rồi, thì tôi cũng không tiếp chuyện nữa.”
Nói rồi, tôi giơ tay vẫy một chiếc taxi, không thèm lại hai người họ, bước lên xe rời đi.
Bạn thấy sao?