Chân của Thẩm Duẫn bị thương, việc điều trị cần rất nhiều tiền.
Vì tai nạn này, tính cách của ấy thay đổi hoàn toàn.
Nhưng tôi thích ấy, thế nào cũng vẫn thích.
Vậy nên tôi ba công việc mỗi ngày, chỉ để kiếm tiền chữa trị cho .
Cho đến một ngày…
Tôi nghe có một chuyên gia, muốn chuyển viện cho , cần thanh toán trước 3.000 tệ tiền viện phí.
Khi đó, tôi cũng chỉ còn đúng 3.000 tệ , không dư một đồng nào.
Nhưng ví tiền lại đang ở chỗ Thẩm Duẫn.
Tôi đến tìm , ném cái ví trống không vào tôi, giọng điệu mỉa mai:
“Hy Hy không vui lắm, nên tôi mua cho ấy một bó hoa.”
“Cô chẳng phải muốn tôi vui sao? Tôi tiêu tiền cho ấy, tôi liền vui.”
“Không còn cách nào khác, chỉ có hoa hồng giá 3.000 tệ mới xứng với ấy.”
Ôn Hy là thanh mai trúc mã của .
Khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy mọi chuyện thật vô nghĩa.
Khi quay lưng bỏ đi…
Bố gọi điện đến: “Hôm nay là hạn cuối, con thật sự quyết định vì một người tàn phế mà từ bỏ quyền thừa kế gia sản sao?”
Tôi im lặng một lát, sau đó lắc đầu.
“Không, con chọn từ bỏ Thẩm Duẫn.”
01
Tám giờ tối, tôi vừa tan ca công việc thêm.
Khi đang chuẩn bị về nhà, chuông điện thoại reo lên, là sư huynh Mạnh Quy Niên gọi đến.
“Khê Đường, vừa nghe bệnh viện số sáu có một chuyên gia mới, từng chữa khỏi cho bệnh nhân có trạng giống Thẩm Duẫn.”
Nghe , tôi bỗng thấy mừng rỡ, liền hỏi ngay chi tiết.
Được biết nếu muốn chuyển viện, sau khi đến bệnh viện số sáu, cần phải nộp trước 3.000 tệ viện phí.
“Em còn tiền không? Nếu không có, có thể giúp…”
“Có mà, em còn tiền.” Tôi cắt ngang lời của sư huynh.
Tôi biết ấy có ý tốt, hai năm nay đã cố gắng hết sức giúp tôi và Thẩm Duẫn, tôi thật sự đã phiền ấy quá nhiều.
n , mãi mãi là thứ khó trả nhất.
Vì , tôi tiếp: “Sư huynh yên tâm, tiền thêm của em vài ngày nữa sẽ nhận . Hiện tại trong tay cũng còn chút tiền tiết kiệm, vẫn chưa đến mức đường cùng.”
Nghe ra sự từ chối trong lời của tôi, Mạnh Quy Niên cũng không thêm gì, chỉ dặn dò tôi rằng nếu gặp khó khăn thì cứ tìm .
Dù sao, chúng tôi từng là sư huynh muội cùng thầy dạy dỗ.
Tôi hiểu sự ngập ngừng trong lời , mỗi người đều phải trả giá cho lựa chọn của mình.
Tôi đã chọn Thẩm Duẫn, con đường này chỉ có thể cắm đầu đi tiếp.
Sau khi cúp máy, tôi đạp xe đạp công cộng, rẽ một đoạn rồi đi thẳng đến nhà của Thẩm Duẫn.
Tôi không hề lừa Mạnh Quy Niên.
Hai năm qua, để chữa trị đôi chân của Thẩm Duẫn, chúng tôi gần như tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm.
Nhưng hiện tại, tôi ba công việc mỗi ngày, tuy có mệt mỏi cũng đủ để duy trì.
Cách đây vài ngày, Thẩm Duẫn vừa một đợt trị liệu, tiêu tốn không ít tiền, nên khoản tiết kiệm cũng không còn nhiều.
Nhưng tôi đã tính qua số dư.
Hiện tại tôi còn đúng 3.000 tệ , vừa đủ để giải quyết khó khăn lần này.
Vì căn phòng tôi nằm trong khu làng lao , không an toàn, thường có trộm cửa.
Nên toàn bộ tiền kiếm , tôi đều để ở chỗ Thẩm Duẫn, mỗi lần cần mới đến lấy.
Tám giờ rưỡi, tôi đúng giờ gõ cửa nhà Thẩm Duẫn.
Anh ngồi trên xe lăn, thần sắc bình thản, trông có vẻ tâm trạng hôm nay khá tốt.
Từ sau vụ tai nạn, Thẩm Duẫn trở nên thất thường, dễ nổi giận và cáu gắt.
Nhưng tôi thích , thế nào cũng vẫn thích.
Vậy nên, tôi sẵn lòng dốc hết tất cả để ở bên cạnh .
Tôi nghĩ, chỉ cần cho phép tôi ở bên, sẽ có một ngày tôi cảm .
Suy nghĩ của tôi kéo về thực tại.
Tôi đưa tay đẩy xe lăn của vào nhà, vừa đi vừa kể chuyện về chuyên gia ở bệnh viện số sáu.
“A Duẫn, nếu lần này thành công, sẽ có thể đứng lên rồi.”
Chàng trai từng kiêu hãnh và đầy hoài bão, giờ đây chỉ có thể ngồi trên xe lăn, tôi là người đau lòng nhất.
Nghe tôi , Thẩm Duẫn im lặng một lúc.
Sau đó, nắm chặt hai tay trên tay vịn xe lăn.
Tôi dừng bước, hơi nghiêng đầu, sắc mặt đã không còn tốt như trước đó.
“Lại là tin tức từ sư huynh của em?”
Tôi gật đầu, cũng không giấu diếm.
“Mặc dù không biết sau này cần thêm bao nhiêu tiền, chúng ta cứ đi từng bước. Em đã tìm hiểu kỹ rồi, chuyển viện chỉ cần nộp trước 3.000 viện phí, em nhớ sau lần trị liệu vừa rồi, chúng ta còn đúng 3.000, vừa đủ giải quyết huống cấp bách này.”
Nói rồi, tôi buông tay, đi thẳng vào phòng ngủ của Thẩm Duẫn, lấy ví tiền ra một cách thuần thục.
Anh ngồi trong phòng khách, ánh mắt khó đoán tôi.
“Có chuyện gì sao?”
Tôi giơ ví lên, nghĩ thầm chắc đã mua đồ dùng sinh hoạt gì đó.
Nhưng nếu có tiêu bớt chút cũng không sao.
Tôi vẫn còn để lại một ít tiền sinh hoạt, chắc đủ để bù vào số 3.000 này.
Anh không trả lời, chỉ khẽ, sau đó đưa tay lấy lại ví.
Anh mở ra, rồi lần nữa ném lại cho tôi.
Tôi cúi đầu chiếc ví trống rỗng, không còn đồng nào.
“Hết tiền rồi sao?”
Tôi ngẩn người một lúc, sau đó liếc phòng khách nhà .
Vẫn giữ giọng bình tĩnh như mọi khi: “A Duẫn, mua gì sao?”
Ba ngàn đối với chúng tôi cũng là một khoản chi không nhỏ.
Anh gật đầu, giọng thoáng vẻ thờ ơ.
“Hôm qua Hy Hy đến thăm . Cô ấy không vui, nên mua cho ấy một bó hoa hồng.”
Ôn Hy, là thanh mai trúc mã của Thẩm Duẫn.
Cũng là người từng có cảm .
Mỗi lần nghe thấy cái tên này, tôi đều cảm thấy khó chịu.
Dù sao, tôi và Thẩm Duẫn hiện giờ là người , dù tôi biết không thực sự thích tôi nhiều đến thế.
Giờ đây, còn lén tôi mua hoa cho ấy, khiến tôi càng thêm bực bội.
Thấy tôi im lặng, Thẩm Duẫn lại nở một nụ vụng về.
“Phó Khê Đường, chẳng phải em muốn vui sao? Anh tiêu tiền cho ấy, vui mà.”
Hiện tại, luôn như thế này, trở nên tệ hơn bao giờ hết.
Sau vụ tai nạn, tính cách của thay đổi hoàn toàn, thường xuyên những lời tổn thương, hoàn toàn khác với con người trước kia.
Nhưng tôi vẫn luôn nhớ cậu thiếu niên dịu dàng trong ký ức của mình.
Vì , tôi hít sâu, cố gắng kìm nén cảm đang cuộn trào, rồi tiếp tục hỏi.
“Nhưng chỉ một bó hoa hồng, chắc không tốn nhiều tiền đến , đúng không?”
Nghe , Thẩm Duẫn gật đầu, sau đó đẩy xe lăn chậm rãi tiến lại gần tôi.
Tôi thuận thế ngồi xuống, thẳng vào mắt .
Anh , đưa tay vuốt ve khuôn mặt tôi, giọng hiếm khi dịu dàng.
Anh : “Bình thường, một bó hoa hồng đúng là không tốn nhiều tiền như thế. Nhưng Hy Hy thì khác. Chỉ có hoa hồng giá 3.000 tệ mới xứng với ấy. Khê Đường, em đừng nhỏ mọn, chỉ 3.000 tệ thôi mà, em thêm một công việc nữa là kiếm lại thôi.”
Giọng điệu dịu dàng ấy chứa đầy sự mỉa mai, từng từ từng chữ như lưỡi dao cùn đâm thẳng vào tim tôi, không chút thương tiếc.
Tôi , trong đầu chỉ vang lên câu vừa rồi của .
Ngực tôi đau nhói, vẫn không cam lòng, hỏi lại một lần nữa:
“A Duẫn, đang sao?”
Tôi là một đứa trẻ mồ côi, và giờ cũng thế.
Không có cha mẹ đỡ đầu, lại phải điều trị bệnh chân, từng đồng tiền chúng tôi kiếm đều phải tính toán cẩn thận.
Vì tôi đã việc đến kiệt sức, thậm chí nhiều lần ngất đi.
Tôi không mong quá cảm kích, chỉ cần mỗi ngày thương tôi thêm một chút là đủ.
Nhưng giờ đây, có vẻ mọi chuyện không phải như tôi nghĩ.
Trước giờ, dường như chẳng hề quan tâm đến tôi chút nào.
Nghe tôi hỏi, Thẩm Duẫn hơi nhướng mày, ngón tay lạnh buốt lướt qua má tôi, khiến da thịt tôi đau nhói.
“Phó Khê Đường, Hy Hy không giống em. Cô ấy xứng đáng nhận tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời. Không có 3.000 tệ này, có thể không chữa chân, ấy không thể không có hoa hồng, em hiểu không?”
Tôi thật sự rất thích Thẩm Duẫn, thích đến mức có thể hy sinh mọi thứ vì .
Nhưng nếu mãi không thể cho tôi dù chỉ một chút hồi đáp, thì dù có sâu đậm đến đâu, cũng sẽ bị mài mòn đến cạn kiệt.
Ít nhất, vào khoảnh khắc này….
Nghe những lời của Thẩm Duẫn, tôi bỗng cảm thấy thật nực .
Và cảm thấy tất cả điều này đều vô nghĩa đến mức khó tả.
Bạn thấy sao?