Từ Bỏ Một Người – Chương 2

Lúc đó, ấy còn rất trẻ, chưa trầm ổn như bây giờ. Anh ấy nghẹn ngào :

“Sao em phải chứ? Mất thì mất, đêm qua em suýt…”

Anh ấy không nổi nữa, cúi đầu run rẩy, giọng nghẹn lại: “Sau này đừng dọa nữa.”

Nhưng tôi không hối hận.

Bởi vì sự kiện đó, tôi mắc bệnh dạ dày nặng.

Cho đến bây giờ, nó vẫn không khỏi hẳn.

Sau đó, những chuyện tương tự xảy ra thêm vài lần. Cận Nghiêm khi đó còn quá trẻ, có quá nhiều thứ không chịu nổi, mỗi lần như , tôi luôn là người chắn trước mặt ấy.

Tôi ấy, tôi cam tâm nguyện tất cả để bảo vệ công ty – thứ mà ấy coi là tâm huyết cả đời.

Hồi đó tôi thật ngu ngốc. Tôi nghĩ rằng, tôi có thể gánh thay ấy, thế thì quá tốt rồi.

……

Nhưng người từng thề không bao giờ phụ tôi, giờ đây lại muốn đá tôi ra khỏi trung tâm quyền lực.

Tôi run giọng hỏi: “Cận Nghiêm, biết rõ tôi đã cống hiến bao nhiêu cho công ty. Vậy mà vẫn đối xử với tôi như thế sao?”

Cận Nghiêm cau mày, vẻ mặt khó chịu:

“Tôi biết em đã đóng góp rất nhiều, ai mà không đóng góp chứ? Cứ nhắc mãi chuyện này có ý nghĩa gì không?”

“Quý Quỳnh Nhã mới đến, còn nhiều thứ chưa rõ. Em cứ giao khách hàng cho ấy đi. Dù sao em cũng chỉ là thư ký, cần gì khách hàng chứ?”

“Tôi không đồng ý.”

Tôi lạnh lùng .

Dường như không ngờ tôi sẽ từ chối, Cận Nghiêm sững lại.

“Đừng bản thân trở nên khó coi như .”

Quý Quỳnh Nhã đẩy cửa bước vào.

Cô ta đi đến bên cạnh Cận Nghiêm, ngẩng đầu tôi đầy khinh thường:

“Đừng tưởng ở đây lâu thì có thể quên mất mình là ai. Công ty này là của Nghiêm, không có ấy, chẳng là gì cả.”

Cô ta nheo mắt khẩy:

“Giờ nếu ngoan ngoãn phối hợp với tôi, còn có thể giữ lại công việc. Nếu không, tôi sẽ trực tiếp đuổi , lúc đó chỉ có nước xách hành lý mà đi thôi.”

Tôi không trả lời, chỉ quay sang Cận Nghiêm, nhẹ giọng hỏi:

“Anh cũng nghĩ như sao?”

Cận Nghiêm tôi, vẻ mặt bình thản:

“Quý Quỳnh Nhã là Phó Tổng, ấy có quyền quyết định nhân sự.”

Tôi lặng đi một lúc, sau đó gật đầu, bình thản :

“Hiểu rồi.”

Tôi xé toạc bảng tên trên ngực, ném thẳng lên bàn của Cận Nghiêm.

“Không cần đuổi tôi.”

“Con mẹ nó, tôi nghỉ việc!”

03

Vừa bước ra khỏi cửa, tôi liền thấy vài người đang rình nghe lén bên ngoài.

Vương Triết tức giận đến mức muốn nổ tung:

“Hắn ta sao lại có thể mặt dày đến ! Tôi cũng không nữa, tôi đi cùng chị!”

Những người khác cũng đầy vẻ đau lòng:

“Chị Vy, Tân Thành là do chị một tay dựng, chị đi rồi chúng tôi biết phải sao? Không lẽ thực sự phải việc dưới quyền kẻ vào công ty bằng quan hệ sao?”

Tôi cố gắng mỉm , vỗ vai Vương Triết:

“Thôi đi, còn có khoản vay cần trả kìa. Tôi đi trước một bước, đợi tôi thành công, nhất định sẽ kéo theo.”

Hôm tôi rời khỏi Tân Thành, trời đổ tuyết.

Tôi ôm đồ đạc của mình, ngoảnh đầu lại.

Tòa cao ốc bao phủ bởi những bông tuyết rơi dày đặc, giữa bầu trời xám xịt, ánh đèn trong tòa nhà vẫn sáng rực rỡ.

Không biết có phải do tuyết bay vào mắt hay không, tôi bỗng thấy cay cay nơi khóe mắt.

Đây là nơi tôi đã gắn bó suốt chín năm trời. Tôi tận mắt nó chuyển từ một căn phòng nhỏ gần trường đại học, đến một cửa hàng hai tầng, rồi cuối cùng đặt chân vào tòa cao ốc trung tâm thành phố.

Tôi còn nhớ ngày đầu tiên chúng tôi vào đây, vài người cùng nhau ôm chặt lấy nhau, khóc rộn rã, ngồi bệt xuống sàn nhà trống trải, khoe khoang về tương lai phát đạt của mình.

Tôi từng sẵn sàng đánh đổi cả sinh mạng để bảo vệ nó, thế chỉ trong vài năm ngắn ngủi, tôi lại phải vĩnh viễn lời tạm biệt.

……

Sau khi tôi rời đi, nghe Quý Quỳnh Nhã vì muốn thể hiện uy quyền, đã tổ chức một cuộc họp, cảnh cáo mọi người rằng ai không phối hợp với ta sẽ có kết cục giống tôi – bị đuổi khỏi công ty.

Vương Triết chẳng nể nang gì, châm chọc ngay tại chỗ:

“Cái kết cục gì chứ? Bị tập đoàn Thịnh Lục mời Phó Tổng với lương cao hơn sao?”

Sắc mặt Quý Quỳnh Nhã lập tức tái mét, cuộc họp cũng không thể tiếp tục, vội vàng bỏ đi.

Cô ta quá ngu ngốc.

Người như tôi – một nhân tài toàn năng – luôn là miếng bánh béo bở mà nhiều nơi thèm khát.

Những năm đầu khi Tân Thành còn nhỏ, đã có không ít công ty lớn đến lôi kéo tôi, mức lương họ đưa ra đều từ một triệu trở lên.

Nhưng khi đó, tôi từ chối tất cả, một lòng cống hiến cho Cận Nghiêm và Tân Thành, nhận mức lương ít ỏi mà vẫn vui vẻ chấp nhận.

Chỉ là bây giờ, tôi không cần phải bận tâm nữa.

Ngay hôm sau khi nghỉ việc, tôi gọi điện cho tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Lục – kẻ đối đầu trực tiếp với Tân Thành.

“Tôi nghe bên đang thiếu người. Anh thấy tôi thế nào?”

Tổng giám đốc Thịnh Lục, Nghiêm Hằng, lập tức quyết định:

“Tôi không thiếu gì cả, chỉ thiếu một Phó Tổng. Nếu đồng ý, ngày mai có thể nhận chức ngay.”

Anh ta không vẽ bánh vẽ cho tôi.

Hôm sau, ta trực tiếp dẫn tôi đi thủ tục, giới thiệu tôi với từng bộ phận.

“Đây là Phó Tổng mới của tập đoàn – Cận Vy. Sau này, lời của ấy chính là lời của tôi. Các bộ phận hãy báo cáo công việc với ấy trong vài ngày tới và phối hợp thật tốt.”

Buổi tối, Nghiêm Hằng tổ chức tiệc chào mừng tôi.

Trên bàn tiệc, tôi nâng ly kính ta:

“Tổng giám đốc Nghiêm, việc cùng mọi người tại Thịnh Lục là vinh hạnh của tôi. Chúc hợp tác vui vẻ.”

Nghiêm Hằng cợt, ánh mắt phóng khoáng:

“Không, mời về đây mới là vinh hạnh của Thịnh Lục.”

Môi trường việc mới tốt hơn tôi tưởng rất nhiều.

Cuối cùng, tôi cũng có văn phòng riêng.

Nhân viên ở Thịnh Lục cũng không hề khó tôi vì tôi đến từ Tân Thành. Trên thực tế, trong ngành này, tôi vẫn có chút danh tiếng, họ đều biết rõ năng lực việc của tôi.

Mọi thứ đều diễn ra thuận lợi hơn dự kiến, cho đến khi tôi nhận dự án lớn đầu tiên.

Lật mở tài liệu, tôi sững sờ.

Dự án này chính là dự án hợp tác tiếp thị với công ty niêm yết Trần Tinh mà tôi từng phụ trách khi còn ở Tân Thành.

Số tiền liên quan rất lớn, có tầm ảnh hưởng không nhỏ đến các công ty trong thành phố.

Cận Nghiêm vì không tin tưởng ai khác, nên khi đó đã để tôi tự tay giám sát.

Tôi đã thức trắng nửa tháng, mới ra một bản đề án hoàn hảo.

Với mức độ coi trọng Quý Quỳnh Nhã của Cận Nghiêm, hẳn bây giờ dự án này đã giao cho ta rồi.

Lửa giận trong lòng tôi lập tức bùng lên.

Đây là dự án đầu tiên của tôi sau khi rời khỏi Tân Thành, cũng là cơ hội để tôi chứng minh bản thân.

Lần này, tôi phải cho bọn họ thấy rõ – không có tôi, Tân Thành rốt cuộc sẽ ra sao!

04

Hôm đàm phán, Nghiêm Hằng đưa tôi cùng đi.

Chưa kịp vào cửa, chúng tôi đã chạm mặt Cận Nghiêm, phía sau ta là Quý Quỳnh Nhã.

Thấy tôi, ta hơi nhíu mày.

Sắc mặt Cận Nghiêm có chút phức tạp, môi ta mấp máy, như thể muốn gì đó.

Tôi đi ngang qua ta, thậm chí không thèm liếc mắt lấy một cái.

Cuộc họp bắt đầu, chúng tôi ngồi đối diện nhau. Tôi Cận Nghiêm, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Đây là lần đầu tiên tôi không ngồi bên cạnh ta, mà lại ở phía đối diện.

Thật đúng là trớ trêu.

Người phụ trách của Trần Tinh đẩy gọng kính lên, :

“Dự án này rất quan trọng với chúng tôi, cũng cảm ơn các vị đã dành thời gian đến đây. Trước tiên, xin mời từng bên trình bày đề án, chúng tôi sẽ xem xét và đưa ra quyết định sau.”

Quý Quỳnh Nhã không thể chờ nữa, lập tức đứng dậy cầm lấy bản đề án, bước lên phía trước bắt đầu thuyết trình.

“… Tân Thành có lợi thế lớn trong lĩnh vực tiếp thị chính xác, mọi người có thể vào các dự án thành công trước đây của chúng tôi, bao gồm chiến dịch tiếp thị cho nhà hàng Tinh Nghệ. Trong vòng sáu tháng, lượng tiêu thụ thị trường, thị phần và doanh số bán hàng của họ đều tăng vọt. Còn có Nhược Trà…”

Tôi ta với vẻ mặt vô cảm.

Tất cả những dự án này đều do tôi , ta lại dám thản nhiên trình bày như thể công sức của mình.

Càng nghe, tôi càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Nội dung trong bản đề án của Tân Thành này… càng nghe càng quen thuộc.

Đây rõ ràng là bản đề án tôi đã viết trước khi rời đi!

Lửa giận bùng lên trong lòng, tôi quay phắt sang chằm chằm vào Cận Nghiêm.

Tôi không ngờ ta lại có thể mặt dày đến mức này, lấy đề án mà tôi đã dày công nghiên cứu suốt bao ngày, rồi đưa cho Quý Quỳnh Nhã!

Rõ ràng trước khi rời đi, tôi đã giao bản đề án đó cho Vương Triết. Chắc chắn là Cận Nghiêm đã cướp nó từ tay ấy rồi đưa cho ta!

Lúc này, tôi không biết mình tức giận nhiều hơn hay thất vọng nhiều hơn.

Tôi đã thư ký cho Cận Nghiêm suốt chín năm, tận tụy, trung thành.

ta không tôi, thì ít nhất chúng tôi cũng từng là đồng nghiệp sát cánh bên nhau, ta lại vô liêm sỉ đến thế!

Cận Nghiêm có lẽ cũng tự cảm thấy chột dạ, không dám thẳng vào tôi.

Khoảnh khắc ấy, tôi hoàn toàn thất vọng về ta.

Quý Quỳnh Nhã hùng hồn trình bày xong, tôi thấy trong mắt người phụ trách của Trần Tinh lóe lên vẻ hài lòng. Ông ấy khen ngợi:

“Không hổ danh là Tân Thành, vẫn luôn giữ phong độ cao như trước. Đề án của Quý rất tốt.”

Quý Quỳnh Nhã thản nhiên nhận lời khen mà không hề chột dạ:

“Cảm ơn ngài.”

“Vậy xin mời Thịnh Lục cũng trình bày đề án của mình.”

Nghiêm Hằng khẽ gật đầu với tôi. Tôi cầm lấy bản đề án, bước lên phía trước.

Bản đề án này tôi chuẩn bị gấp gáp, không thể là tốt hơn bản của Quý Quỳnh Nhã.

Người của Trần Tinh nghe xong chỉ gật đầu:

“Vậy thì—”

“Khoan đã,” tôi lên tiếng cắt ngang, “Tôi có một câu hỏi muốn hỏi Quý.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...