Từ Bỏ Đứa Con [...] – Chương 7

7

Tôi nhạt: “Là mẹ không muốn gặp con. Chuyện của con với ba, đừng tới phiền mẹ nữa. Mẹ cũng không giúp gì.”

“Mẹ à… mẹ già rồi, việc cực nhọc như thế, lỡ đổ bệnh thì sao? Ai chăm mẹ?”

Đúng chỗ đau rồi.

Nửa năm trước, tôi kiệt sức ngất xỉu, phải nhập viện. Bác sĩ chẩn đoán tai biến nhẹ, khiến tôi phải nằm nhà tĩnh dưỡng suốt hai tháng.

Tôi mỉm : “Nhưng mẹ… đã có người chăm sóc rồi. Không cần con bận tâm.”

Đang chuyện thì Trịnh Hiểu Viên bước vào:

“Mẹ nuôi, hôm nay thời tiết đẹp đấy, nhớ ra phơi nắng một chút nhé, đừng suốt ngày ở trong nhà việc.”

Giang Thành Đống sững sờ:

“Mẹ, lúc nào mẹ có thêm con nuôi ?”

“Từ sau khi mẹ xuất viện.”

“Mẹ từng nằm viện à?” — trông nó có vẻ hoàn toàn không biết.

Tuy tôi đã không còn mong chờ gì, trong lòng vẫn dâng lên một chút oán hờn:

“Con và vợ con ngày nào cũng nhắn tin cho mẹ, không thấy hình mẹ nằm viện mẹ đăng lên mạng xã hội à?”

Nó á khẩu, chắc không ngờ tôi hỏi thẳng thắn như thế.

Lúc đó, tôi nằm trong bệnh viện, vừa tỉnh lại, trong lòng hoang mang sợ hãi, sợ sẽ độc c.h.ế.t đi như trong giấc mơ. Tôi đã đăng ảnh giường bệnh lên mạng, mong con trai thấy sẽ đến thăm.

Tôi không nghĩ nó không thấy, vì để lấy lòng tôi, nó vẫn hay thả tim bài viết của tôi.

Vậy mà… nó vẫn chẳng xuất hiện, cũng chẳng hỏi han một câu.

Lần này, tôi thật sự c.h.ế.t tâm.

Khoảng thời gian đó, Trịnh Hiểu Viên ngày nào cũng đến viện, mang cơm nước cho tôi, rồi lại tất bật quay về lo cho Bếp nhỏ.

Tôi nghỉ dưỡng suốt hai tháng, bé ấy gầy sụt mất mười ký.

Sống chung hai năm, tôi biết bé không còn người thân, cả hai có cảm giác nương tựa lẫn nhau, thế là tôi nhận con nuôi, dọn về sống cùng tôi.

“Dạo đó bận quá, nên không kịp xem…” — con trai ấp úng rồi lại dày mặt , “Mẹ à, giờ con có thể chăm sóc mẹ rồi.”

Tôi bật lạnh: “Không cần đâu. Khỏi phiền quý nhân.”

Thấy thái độ tôi không lay chuyển , nó tiu nghỉu bỏ về.

Tôi tưởng lần này nó sẽ yên phận một thời gian, không ngờ vài ngày sau lại tới, còn dắt theo cả Giang Hoài Thăng.

Vừa thấy tôi, ông ta đã cau mày:

“Cái bếp nhỏ này sao lại giấu tuốt trong sân, không mở mặt ra ngoài? Treo đúng một cái bảng con con, ai mà thấy ?”

“Đây là nhà cổ bảo tồn, không thể đập mặt tiền bậy bạ.”

“Không phải, ông tới đây gì? Vô duyên vô cớ chỉ trỏ chuyện ăn của tôi?”

“Tôi là nhà đầu tư tương lai của .” — ông ta vênh mặt, “Muốn thương hiệu mà quy mô kiểu này thì ăn thua gì. Thành Đống đúng, thật là thiển cận, không có tầm .”

Tôi tức đến bật :

“Giang Hoài Thăng, ông hôm nay không uống thuốc à? Công ty của tôi liên quan gì đến ông? Bao giờ tôi cần đầu tư của ông?”

Ông ta trưng bộ mặt ghét bỏ:

“Nếu không phải Thành Đống năn nỉ, nghĩ tôi thèm đầu tư cho à?”

“Thành Đống?” — tôi khẩy, “Không phải mấy hôm trước Dư Phi Phi vừa đòi lại căn nhà cho nó sao? Giờ lại cha con thâm hả?”

Chợt tôi ngộ ra điều gì:

“Chẳng lẽ… đứa con trai tỉnh lại kia hồi phục không tốt?”

Mặt Giang Hoài Thăng lập tức cứng lại, nghiến chặt quai hàm, không tiếng nào.

Giang Thành Đống ra vẻ con hiếu thảo, đỡ cha ngồi xuống, thở dài :

“Đứa em kia tuy tỉnh lại, bác sĩ bảo tổn thương não nặng, khả năng cao sẽ bị liệt suốt đời.”

Khóe miệng nó hơi nhếch lên, vẻ mặt không giấu đắc ý và hả hê.

Tôi mừng thầm vì đã có giấc mơ kia, nên không phải uổng phí cuộc đời vì đứa con như nó.

“Hai người đi đi, đừng phiền việc kinh doanh của tôi. Tôi không có hứng mở rộng, càng không thiếu tiền đầu tư.”

Giang Thành Đống sốt ruột:

“Mẹ, đừng vì chuyện cũ mà bỏ lỡ cơ hội phát tài chứ!”

Giọng nó run rẩy vì gấp.

Rõ ràng nó vẫn xem Bếp nhỏ của mẹ Lâm là dự án khởi nghiệp trong tay nó.

Tôi lắc đầu:

“Đi đi.”

Tôi thật lòng. Hồi trước khi đem cơm tới công ty cũ, sếp cũ cũng từng hỏi tôi có muốn phát triển không, còn muốn đầu tư.

Tôi từ chối ngay.

“Sếp à, em chỉ là người bình thường, chẳng có tài quản lý.

Bếp nhỏ hiện giờ thành công là nhờ quy mô nhỏ mà chất lượng cao.

Khách hàng thích chính là vì món ăn em nấu mỗi ngày với tất cả tâm huyết.

Nếu phát triển chuỗi, dù kiểm soát tốt đến mấy, vẫn chỉ là cơm hộp đại trà mà thôi — không phải điều em muốn.

Quan trọng hơn, em biết giới hạn bản thân, em không có tham vọng quá lớn.”

Làm người, nên biết mình đang ở đâu. Đi chậm không sao, miễn là đừng cố trèo cao để rồi ngã đau.

Huống hồ, người ta chỉ bánh Chiên Vân thôi mà mỗi năm kiếm ba triệu. Tôi bếp nhỏ tốt cũng chẳng kém là bao.

Tiền bạc ấy mà, sống không mang theo, c.h.ế.t chẳng đem đi. Một mình tôi tiêu là đủ.

Lý lẽ đó, tôi cũng chẳng buồn giải thích với hai cha con tham lam kia.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...